Ôn Oanh nghe Luật Cảnh Chi nói xong, cảm thấy cậu bé nói cũng có lý.
Những chàng trai đẹp bên cạnh các chị gái xinh đẹp đó, thật sự ngoài đẹp trai ra thì không có gì nổi bật.
Trong lòng cô bé thầm nghĩ, nhưng Chi Chi thật sự rất đẹp trai. Giống như búp bê trên TV vậy.
Cô bé sẵn lòng tiêu tiền cho một Chi Chi như vậy.
Chuyện này tốt nhất đừng để Chi Chi biết.
Ôn Oanh cảm thấy Chi Chi chắc chắn sẽ tức giận.
Ôn Độ đang lặng lẽ nghe từ xa: “...”
Xem ra sau này tiền tiêu vặt cho em gái phải kiểm soát chặt chẽ.
Tiền của em gái tiêu vào đâu, cậu đều phải nắm rõ. Nếu bên cạnh em gái xuất hiện một chàng trai đặc biệt đẹp trai, thì càng phải giám sát chặt chẽ.
Ý nghĩ của em gái lúc này thật sự rất nguy hiểm.
Ôn Độ đi ra ngoài làm hộ khẩu. Có hộ khẩu rồi, chuyện học hành của em gái mới giải quyết được.
Lúc này, hồ sơ học tập của cậu vẫn chưa được giải quyết xong.
Ban đầu Ôn Độ định học lên cấp ba tại trường trung học của họ, nhưng kế hoạch nhanh chóng thay đổi. Cậu định ra ngoài làm việc vài năm, rồi về thi đại học.
Kiếp trước cậu không được học đại học.
Kiếp này, dù thế nào đi chăng nữa, thì cậu cũng phải tận hưởng cuộc sống đại học.
Nhưng chuyện của em gái cũng là chuyện quan trọng nhất.
Sau khi giải quyết xong, Ôn Độ dẫn ba mình đi gặp Cửu gia. Mục đích là để ba làm quen với Cừu gia. Sau này nếu có chuyện gì, ba có thể nhờ Cửu gia giúp đỡ.
Đã sắp đến mùng tám Tết rồi.
Dù sao Ôn Độ cũng phải đi tiếp.
“Ba, đến lúc đó con sẽ nhờ người mang quần áo về bằng tàu hỏa, con sẽ gọi điện về nhà trước. Thời gian này ba tìm cách lắp điện thoại cho nhà mình đi. Cũng tiện để chúng ta liên lạc.”
Ban đầu Ôn Độ muốn tự mình đi làm, nhưng thời gian gấp rút, cậu chỉ có thể làm được một nửa.
Ôn Thiều Ngọc nhìn con trai như một người ba dặn dò hắn, hiếm khi nói một câu đúng mực.
“Chuyện trong nhà con đừng lo, mấy việc nhỏ này ba đều có thể làm được. Con cứ gửi quần áo về đây là được. Những chuyện khác con đừng lo.”
Ôn Độ nghe ba mình nói vậy, vẫn cảm thấy không yên tâm. Nhưng không yên tâm cũng không có cách nào.
Dù thế nào, cậu cũng phải về Sở Thành.
Đúng lúc này, Luật Hạo Chi đến.
Đằng sau cậu ấy có hai mươi mấy vệ sĩ, trông cực kỳ phô trương, tất cả bọn họ đều đi bằng ô tô đến đây.
Mấy chiếc xe đỗ ở đầu ngõ, cảnh tượng rất hoành tráng.
Nhiều người đều tự hỏi, nhà mới chuyển đến bên cạnh rốt cuộc có lai lịch gì?
Luật Cảnh Chi thấy anh trai đến, gương mặt lạnh lùng như bài tây cuối cùng cũng lộ ra một chút niềm vui hớn hở.
“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Nhưng giọng điệu này nghe thế nào cũng thấy có chút không hài lòng.
Luật Hạo Chi cũng không chút biểu cảm nào, chỉ giải thích: “Em vừa cúp máy là anh lập tức chuẩn bị đến đây ngay. Đường xa núi cao, dù cố gắng nhanh thì cũng phải mất vài ngày.”
“Anh, anh đã vất vả rồi.”
Luật Hạo Chi khẽ cười một chút: “Không vất vả. Đúng rồi, em cần tiền làm gì thế?”
“Em Muốn mua quà tặng Oanh Oanh.”
Luật Hạo Chi: “...”
Dường như cô bé đó là người duy nhất tồn tại trong mắt em trai cậu ấy.
Còn những người khác, trong mắt em trai cậu ấy đều là sự lựa chọn cho có, đa phần là không thèm để ý đến.
Ban đầu Luật Hạo Chi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Luật Cảnh Chi, nhưng bây giờ cậu ấy cũng trở thành một trong số những người thỉnh thoảng bị em trai mình không để ý đến, có cảm giác hụt hẫng rất lớn.