“Em định mua cái gì? Chúng ta đi ngay bây giờ được không?” Luật Hạo Chi không thể chịu đựng được khi để em trai ở lại đây thêm một ngày nữa.
Cậu ấy lo em trai ở lại đây lâu hơn, trong mắt sẽ hoàn toàn không còn người anh trai này nữa.
Như thế thì cậu ấy sẽ cảm thấy rất cô đơn đó?
“Chúng ta đi ngay bây giờ cũng được. Vừa hay anh Độ không có nhà, em vào nói với Oanh Oanh một tiếng, rồi chúng ta đi mua đồ ngay.”
Luật Cảnh Chỉ có chút không kìm nén được.
Luật Hạo Chi còn chưa kịp gật đầu, Luật Cảnh Chi đã chạy vào sân.
Một lát sau, cậu bé cầm trong tay một quả hồng màu vàng cam, đi từ trong nhà đi ra.
Luật Hạo Chi cảm thấy rất hài lòng.
Trong lòng em trai vẫn có người anh trai này.
“Anh, chúng ta đi thôi.”
Luật Cảnh Chi đi đến trước xe, vệ sĩ mở cửa xe. Trước khi lên xe, Luật Cảnh Chi quay đầu nói với cậu ấy rồi mới ngồi vào.
Còn quả hồng trong tay …
Luật Hạo Chỉ ngồi vào trong xe từ phía bên hông xe, cứ nghĩ em trai lên xe xong mới đưa quả hồng cho mình.
Không ngờ em trai lại tự ăn quả hồng.
Luật Hạo Chi: “???”
Luật Hạo Chi giả vờ vô tình nói: “Đây là cái gì thế? Trước giờ anh chưa từng thấy bao giờ.”
“Anh chưa từng thấy sao? Rõ ràng anh đã ăn bánh hồng rồi mà?”
Nói rồi, Luật Cảnh Chi đưa quả hồng cho anh trai xem: “Anh xem, cái này có giống bánh hồng không? Chỉ là quả hồng này chưa được làm thành bánh hồng thôi.”
Luật Hạo Chi: “
Bây giờ đang nói về quả hồng à?
Là em trai thì không nên đưa quả hồng cho người anh trai chưa bao giờ thấy quả hồng này ăn thứ
sao?
Luật Hạo Chi cảm thấy uất ức vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, âm thầm dẫn dắt em trai.
“Quả thật là có chút giống. À đúng rồi, Tiểu Cảnh, câu tiếp theo của câu “Nhượng tứ tuế năng nhượng lễ là gì nhỉ?”
“Hiếu vu thân sở đương chấp,” Luật Cảnh Chi không hiểu ám chỉ của anh trai, còn trách anh trai không đủ thông minh: “Không phải trí nhớ của anh luôn rất tốt sao? Sao câu này cũng quên rồi?”
Luật Hạo Chi: “
May mà xe chỉ chạy có năm phút, nếu không Luật Hạo Chi ngờ mình sẽ bị người em trai này làm cho tức chết rồi.
Mới mấy ngày không gặp, sao em trai lại trở nên như vậy rồi?
Tình cảm thật sự sẽ biến mất sao?
“Anh, anh có biết trung tâm thương mại lớn nhất ở đâu không?”
Luật Cảnh Chỉ nhìn ra ngoài khi xe dừng lại, rồi quay đầu hỏi anh trai.
Giọng điệu đầy nghi ngờ này, thật sự làm người ta cảm thấy khó thở không thôi.
Mặt Luật Hạo Chi không chút biến sắc nói: “Đây chính là trung tâm thương mại lớn nhất ở cả thủ đô, nếu em muốn xem thì xuống xe đi.”
“Ô, lớn nhất là được rồi, em sợ ở đây không có món em Muốn mua.”
Có những lúc lời nói của Luật Cảnh Chi khiến người khác cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chẳng hạn như bây giờ.
Trước đây Luật Hạo Chi không thấy vậy, nhưng hiện giờ trong lòng lại cản thấy rất buồn bực.
Hai anh em dẫn theo bảo vệ hùng dũng bước vào trung tâm thương mại.
Trong thời đại dân phong giản dị này, sự xuất hiện của hai anh em tạo nên một cú sốc lớn cho những người trong trung tâm thương mại.
Nhiều người thầm nghĩ, không biết đây là con nhà ai mà phô trương như vậy.
Luật Cảnh Chi đi phía trước, xem xét tầng một một lúc mà không thấy món mình cần tìm. Cuối cùng theo anh trai lên tầng hai, vừa lên đã thấy món hàng được đặt ở chỗ nổi bật nhất.
Món hàng đó gần như chỉ được mọi người tò mò nhìn qua một cái rồi lập tức đi vòng qua nó.
Luật Cảnh Chi thẳng tiến đến cái máy giặt gần như không ai hỏi đến. Đến nơi, cậu bé hỏi người bán hàng.