Chờ người từ trong ra, thấy không phải thằng nhóc đó, xác định trong không có ai khác mới đi chặn cửa nhà vệ sinh khác.
Cứ thế, tìm hết các toa này sang toa khác cũng không thấy bóng dáng thằng nhóc đó.
“Đúng là gặp ma rồi.”
Hầu Tử bực bội đá vào cửa toa.
Thiết Tỏa vội cản lại: “Anh làm gì vậy? Nếu làm hỏng cái này, người ta sẽ bắt anh đền đấy.”
Hầu Tử muốn đền thì cứ đền, nhưng đừng kéo cậu ta đền chung là được.
“Buông cái tay chó của mày ra!” Hầu Tử lạnh lùng nhìn tay Thiết Tỏa.
Thiết Tỏa lập tức buông tay.
“Anh Hầu, biết đâu người ta xuống tàu rồi, không lên nữa thì sao?”
Thiết Tỏa vừa nói xong thì thấy mặt Hầu Tử tái mét lại.
"Đi!"
Vì Hầu Tử càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Hầu Tử lập tức dẫn Thiết Tỏa đi.
Ôn Độ nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, mới trở lại giường của mình.
Tiếng tàu chạy cực kỳ ồn ào.
Ôn Độ chỉ cần không nói, ăn đồ ăn trong toa, bên ngoài sẽ không nghe thấy.
Cậu ăn hai cái đùi gà, thêm hai cái bánh dầu.
Ăn xong cậu cũng không bật đèn trong toa, để sách vào túi, kéo chăn đắp kín người lại, nhắm mắt ngủ.
Dù tối nay đã được yên ổn, chưa chắc ngày mai vẫn sẽ được an toàn như thế.
Cậu phải tranh thủ ngủ bù.
Nửa đêm lại có tiếng nói bên ngoài, Ôn Độ lập tức mở mắt.
Cậu lấy từ túi ra một con dao nhỏ, nắm chặt trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa.
“Mau mở cửa ra.”
Lại có tiếng Hầu Tử bên ngoài.
Hầu Tử này đúng là bám dai như đỉa mà.
Ôn Độ nghe tiếng mở kho"a, cảnh giác nheo mắt lại.
“Anh Hầu, anh phải nghĩ kỹ đấy, nếu mở cửa mà bên trong có người, chúng ta sẽ không yên đâu. Có khi cả con đường này coi như bỏ.”
Thiết Tỏa do dự, không muốn mở cửa.
Hầu Tử đá vào mông cậu ta chửi: “Bảo mở thì mở, có chuyện gì tao chịu. Tao đã hỏi rõ rồi, bên trong nếu có người, dù có mở khóa cũng không mở được cửa. Lúc đó chúng ta gõ cửa, giả vờ là nhân viên tàu. Xem bên trong có phải là nó không”
Hầu Tử làm chuyện này rất thành thạo.
Vì thế gã ta còn lấy một bộ đồ, giả làm nhân viên tàu.
Thiết Tỏa chỉ thấy mình xui xẻo, không muốn đi cùng chuyến tàu với Hầu Tử nữa.
Cậu ta đành phải mở cửa toa.
Ôn Độ đã kéo chăn đứng dậy, lặng lẽ đứng ở cửa.
Chỉ cần cửa mở, người vào sẽ không yên ổn.
“Anh Hầu, anh suy nghĩ lại đi? Anh Hồ nói không thấy thằng nhóc kia xuống, có lẽ bọn họ nhìn nhầm rồi.”
Thiết Tỏa vẫn cố gắng lần cuối.
Hầu Tử tát vào gáy cậu ta: “Nói nhảm nhiều thế làm gì? Mau mở cửa đi. Hơn nữa, mắt anh Hổ có bình thường không? Nói không thấy người xuống thì thằng nhóc đó chắc chắn vẫn ở trên tàu.”
Thiết Tỏa biết tối nay phải mở hết cửa toa nằm, lập tức mặt méo xệch.
Cậu ta đành mở cửa.
“Cạch...”
Khóa động.
Mắt Hầu Tử sáng lên, thúc giục nhỏ giọng: “Mau tránh ra.”
Gã ta muốn đích thân vào xem có ai không.
Hôm nay nhất định gã ta phải bắt được thằng nhóc đó.
"Anh có chắc không? Nếu anh xông vào lúc này thì..."
“Mau biến đi cho tao!”
Thiết Tỏa còn chưa nói dứt câu thì đã bị Hầu Tử đẩy mạnh sang bên, thân hình mảnh khảnh của cậu ta như một con diều, ngã xuống đất.
Cậu ta thất vọng nhìn Hầu Tử, quay đầu bước đi. Thiết Tỏa là một đứa trẻ mồ côi, ban đầu bước vào nghề này chỉ để kiếm miếng ăn.
Nhưng giờ miếng ăn này có thể đưa cậu ta vào tù. Cậu ta thà ra ngoài ăn xin, còn hơn tiếp tục làm những việc trộm cắp này.
"Mày định đi đâu? Quay lại đây ngay!"
Hầu Tử thấy Thiết Tỏa định rời đi, liền với tay bắt cậu ta lại.