Thiết Tỏa nói: "Tôi không làm nữa. Từ nay tôi sẽ không làm những việc này nữa."
"Mày nói không làm là không làm nữa à? Tao nói cho mày biết, tối nay mày phải mở tất cả các cửa cho tao. Không thì đừng hòng đi đâu hết."
Hầu Tử ấn cổ Thiết Tỏa, ép cậu ta vào cánh cửa.
Đừng nhìn Hầu Tử gầy gò, nhưng Thiết Tỏa vẫn còn nhỏ tuổi, từ nhỏ ăn không đủ no, dù đã mười sáu, mười bảy tuổi vẫn không bằng đứa trẻ mười hai tuổi.
Cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của Hầu Tử, bị Hầu Tử ấn chặt vào cánh cánh cửa, không cách nào giãy giụa.
"Thiết Tỏa, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn vào. Hôm nay mày dám chạy ra ngoài, ngày mai tao sẽ khiến mày biến mất khỏi thế giới này."
Lời đe dọa của Hầu Tử đã khiến Thiết Tỏa sợ hãi.
Thiết Tỏa vội vàng cầu xin: "Anh Hầu, anh tha cho tôi, tôi không đi nữa."
Hầu Tử mới hài lòng thả Thiết Tỏa ra.
"Mày ngoan ngoãn đợi ở đây, dám động đậy, tao sẽ chặt tay mày."
Hầu Tử nói xong liền vươn tay đẩy cửa toa tàu, không ngờ đầy mãi mà không mở được.
"Chết tiệt!"
Hầu Tử chửi một câu rồi dồn sức đẩy tiếp.
Thiết Tỏa biết cánh cửa này không phải đẩy vào mà là kéo sang bên cạnh, nhưng cậu ta không nói gì, đứng bên cạnh giả vờ câm điếc.
Cậu ta còn mong cánh cửa này mãi mãi không mở ra được.
Nếu mở ra, cậu ta cũng mong bên trong không có ai.
Thiết Tòa không được ai dạy dỗ, nhưng lúc nhỏ ba cậu ta từng nói, dù nghèo đến đâu cũng không được lấy đồ của người khác.
Bây giờ cậu ta không nghe lời ba mình, mới rơi vào tình cảnh này.
Không thể trách ai, chỉ trách bản thân.
Hầu Tử không mở được cửa, liền đá mạnh vào cửa.
"Bùm!"
Tiếng động lớn khiến Thiết Tỏa run rẩy không ngừng.
"Cái cửa chết tiệt này! Lại đây, thằng đó chắc chắn đang ở trong này."
Hầu Tử bực tức chửi rủa.
Thiết Tỏa không muốn giúp, cậu ta nói: "Anh Hầu, em biết anh muốn báo thù, nhưng chúng ta có bắt nổi thằng đó không? Hay để em đi gọi thêm người cho anh nha?"
"Đừng có làm nhảm nữa, mau lại đây đi. Nếu cửa này không mở được, hôm nay mày đừng mong giữ được tay."
Thiết Tỏa biết Hầu Tử nói là làm, nếu cậu ta không mở được cửa, chắc chắn cậu ta sẽ mất tay. Cậu ta đành cắn răng bước tới.
"Anh, cửa này phải kéo sang bên cạnh, nếu kéo không được nghĩa là bên trong có người. Người bên trong chốt cửa lại, em có giỏi cỡ nào cũng không mở được."
Thiết Tỏa nói hết những gì mình biết cho Hầu Tử.
Ôn Độ nghe Thiết Tỏa nói xong thì lập tức biết Thiết Tỏa vẫn còn giữ lại chút gì đó, có lẽ cậu ta và Hầu Tử không cùng một chí hướng.
Vậy thì cậu chỉ phải đối phó một người thôi.
Ban đầu Ôn Độ còn lo lắng những lời của Thiết Tỏa nói ra là để gài bẫy cậu.
Nếu bên ngoài chỉ có hai người, Ôn Độ hoàn toàn không sợ.
Cậu nhẹ nhàng nâng chốt cửa lên, nín thở, lặng lẽ chờ đợi người bên ngoài xông vào.
"Sao mày không nói sớm?" Hầu Tử không giống như anh trai của mình, gã ta còn tàn độc hơn anh trai mình gấp bội phần.
Thiết Tỏa vô thức lùi lại hai bước, run rẩy giải thích với Hầu Tử.
"Lúc nãy em không nhớ ra."
"Chờ tao bắt được thằng đó sẽ tính số với mày."
Lần này Hầu Tử không dùng sức nữa, kéo nhẹ cửa, cửa mở ra dễ dàng.
Sau bao nhiêu nỗ lực, bên trong lại không có ai?
Hầu Tử đứng ở cửa nhìn vào bên trong, rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, trời bên ngoài âm u, bên trong tối om, chẳng thấy gì. Hầu Tử khao khát trả thù, không muốn bỏ sót bất kỳ góc nào, liền bước vào trong.
Vừa đặt chân vào, Thiết Tỏa liền nói: "Anh Hầu, em đi gọi người đây!"