“Anh ký tên ở đây, ghi địa chỉ nhà của anh ở dưới, cuối cùng là lăn tay.”
Người đó lập tức làm theo.
Ôn Độ cầm hợp đồng lên và nói với anh ta: “Được rồi, mau đi thu dọn hành lý. Đợi một chút, sau khi tôi tuyển người xong chúng ta sẽ đi.”
Vì có quá nhiều người, Ôn Độ cầm loa nói lớn: “Công trường của chúng tôi không cần nhiều người như vậy, ưu tiên tuyển thợ xây”
Rất nhiều người biết xây đã vươn tay, mỗi người nhận một bản hợp đồng.
Mọi người không chút do dự ký tên lên đó.
Người mà Hoàng Lập Đạt cử đến thấy cảnh tượng sôi nổi này liền lớn tiếng nói.
“Mọi người đừng bị lừa nhé, giờ ai còn tuyển người mà ký hợp đồng chứ? Chắc chắn là lừa đảo. Mọi người đừng tin dễ dàng như thế!”
Vừa dứt lời, người này liền bị người xung quanh nhìn chằm chằm.
“Thằng này thật thâm độc. Chắc là nó muốn đi, lại sợ không đi được, nên mới ngăn cản chúng ta."
“Tôi cũng nghĩ vậy, mọi người mau tránh xa ra, loại người này không thể dây vào, thật xấu bụng."
Các công nhân lập tức cô lập người đó.
Ôn Độ nhìn thoáng qua liền nhận ra người đó, cậu ghi nhớ khuôn mặt của hắn ta nhưng không để ý đến hắn ta nữa.
Người mà Hoàng Lập Đạt cử đến nghĩ rằng những người xung quanh đều không bình thường.
“Không phải, tôi có ý tốt nhắc nhở mọi người, sao mọi người lại như vậy chứ? Chờ mọi người bị lừa rồi thì sau này cứ ăn quả đắng đi!”
Hắn ta vừa nói xong đã có người phản bác: “Ông chủ là người tốt hay xấu thì chúng tôi không cần anh nói.”
“Đúng vậy! Ông chủ là người tử tế, còn đàng hoàng nữa.”
Hôm qua sau khi ông chủ đi, sáng nay rất nhiều người đến tuyển người.
Họ vốn cũng nghĩ rằng có được công việc, có thể vào nhà máy thì không còn gì bằng.
Nghe điều kiện hôm qua, họ không nhịn được hỏi thêm một câu.
Kết quả là công việc yêu cầu làm mười hai giờ, một tháng chỉ được trả hai mươi lăm đồng. Làm đủ ba tháng mới được trả bốn mươi đồng lương.
Hơn nữa tiền lương bị giữ lại ba tháng mới trả.
Một nửa đưa trước, số còn lại phải chờ đến cuối năm mới trả.
Tức là sau này tiền lương luôn bị giữ lại ba tháng.
So với điều kiện này, ông chủ Ôn hôm qua quả là người tử tế hết mức.
Lúc này họ mới nhận ra lợi ích của việc ký hợp đồng.
Chỉ cần họ có hợp đồng, họ không lo bị lừa mất tiền lương. Hơn nữa ông chủ còn nói sẽ trả lương hàng tháng, tuyệt đối không giam lương.
Ông chủ còn bao ăn ở.
Một ngày làm việc tám tiếng, nếu làm thêm giờ còn có tiền làm thêm.
Dù là làm việc trên công trường, làm những việc nặng nhọc.
Nhưng khi làm việc thì không lo chủ không trả tiền.
Thế là mọi người đều cảm thấy hối hận không thôi.
Biết vậy họ đã không ngần ngại đến làm công nhân xây dựng cho ông chủ Ôn, đi theo ông chủ Ôn làm vài tháng, kiếm chút tiền rồi tính tiếp.
Người đến gây rối không biết trong lòng những công nhân đã trải qua những tâm tư phức tạp như thế nào.
Hắn ta còn tưởng rằng mọi chuyện sẽ như ở chợ lao động trước, chỉ cần gây rối một chút là
xong.
Kết quả là hắn ta lại nói thêm vài câu, suýt bị mọi người đánh.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó ký hợp đồng với Ôn Độ.
Ôn Độ vốn tưởng rằng phải mất rất lâu mới tuyển đủ người, không ngờ chỉ tốn chút thời gian đã tuyển đủ.
Hôm nay người đến nhiều hơn hôm qua, vừa vặn đủ sáu mươi người.
“Hôm nay đã tuyển đủ rồi, không tuyển nữa. Mọi người qua chỗ khác xem đi.”
Ôn Độ nhìn công nhân mang hành lý đến, từng người lên xe. Một xe đầy kín người, thêm hai người nữa cũng không chở nổi.
Những người không được chọn la lớn: “Ôn chủ, còn tuyển người không? Ngày mai anh còn đến không?”
“Xem tình hình đã.”