Ôn Độ vừa nói vừa lái máy kéo đưa mọi người về.
Ôn Độ sắp xếp mọi người vào ký túc xá.
Thiết Tòa cũng đến giúp đỡ.
Ôn Độ còn khá tò mò, tại sao hôm nay mọi người lại nhiệt tình như vậy.
Cậu liền tìm đến người đầu tiên đến ký hợp đồng hôm qua.
“Chu Hải Dương, tại sao hôm nay mọi người đều muốn đến đây thế? Hôm qua mọi người đâu có thái độ như vậy.”
Chu Hải Dương gãi đầu nói: “Ông chủ, sau khi anh đi, ở chợ lao động lại có nhiều ông chủ khác đến. Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ đi làm ở nhà máy của người ta cũng không có gì tệ. Nhưng sau khi anh nói rõ chế độ đãi ngộ hôm qua, chúng tôi cũng muốn biết chế độ đãi ngộ ở các nhà máy khác như thế nào.”
Chu Hải Dương chưa nói hết câu, Ôn Độ nghĩ cậu đã gần như hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thời buổi này mọi người đều rất chất phác.
Nhưng vẫn có những người vì tiền mà bất chấp thủ đoạn, ép giá lao động chẳng phải là chuyện hiếm.
Còn có những ông chủ vô lương tâm cố tình không trả tiền công, giữ lại cả năm trời. Công nhân lại không dám nghỉ việc, vì nghỉ thì chẳng nhận được xu nào.
Họ chỉ có thể chịu đựng, mong rằng ông chủ có chút lương tâm.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên mọi người ra ngoài tìm việc, cũng không dám hỏi chế độ đãi ngộ như thế nào.
Cậu đã đến, phá vỡ lẽ thường này.
Mọi người đều ở cùng nhau, thể nào cũng có người dám hỏi chế độ đãi ngộ.
Vậy là vấn đề xảy ra.
“Kết quả là không có ông chủ nào tử tế như anh.”
Chu Hải Dương nói đều là thật lòng.
Anh ấy thuộc nhóm người dám nghĩ dám làm, lại còn thông minh.
“Họ đều hẹn đến cuối năm mới thanh toán. Ban đầu chúng tôi cũng không nghĩ gì, nhưng khi biết anh trả lương hàng tháng mới biết rằng còn có cách này.”
Chu Hải Dương chưa nói là, nếu đến cuối năm ông chủ không trả tiền, họ cũng không biết đi đâu để nói lý.
Ôn Độ hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong lòng an tâm.
“Mọi người làm việc chăm chỉ, tiền lương không thiếu phần mọi người đâu. Hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi, mai cùng nhau bắt đầu làm việc. Bên chỗ tôi vào ngày năm mỗi tháng sẽ phát tiền lương.”
Ôn Độ nói xong với mọi người rồi đi ra ngoài.
Thiết Tỏa đi theo sau hỏi cậu: “Anh, hôm nay xem ra mọi chuyện đều khá thuận lợi.”
“Không thuận lợi lắm, có người gây rối.”
Thiết Tỏa nghe vậy tức giận mắng: “Mấy người địa phương này thật không ra gì. Thấy người khác kiếm tiền liền muốn phá chuyện tốt của người ta. Không có bản lĩnh đàng hoàng đối chọi, chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện.”
“Không cần để ý họ.”
Những người này chỉ là mấy năm đầu là dữ dằn thôi.
Chờ vài năm nữa, người từ phương Nam đến nhiều thì tình hình sẽ khá hơn.
“Anh, anh đâu phải là người dễ dàng nhẫn nhịn?”
Ôn Độ liếc nhìn Thiết Tỏa: “Tôi là làm ăn hợp pháp. Không phải loại thích đi ra ngoài gây chuyện với người ta.”
Thiết Tỏa bị cậu nhìn như vậy, lập tức ngoan ngoãn.
Nhưng trong lòng cậu ta vẫn không phục.
Ôn Độ cảnh cáo cậu: “Nếu cậu muốn tiếp tục đi theo tôi thì đừng gây rối.”
“Anh, em chỉ là không thoải mái. Em biết không thể dùng những cách khác để đối phó với những kẻ khốn nạn đó! Em đảm bảo tuyệt đối không gây rắc rối cho anh.”
“Vậy là tốt. Nhưng nếu cậu gặp chuyện gì thì cũng đừng để trong lòng mà cứ nói với tôi. Không thì chuyện nhỏ sẽ thành chuyện lớn đấy.” Ôn Độ lo rằng cậu ta bị ức hiếp thật thì sẽ gây chuyện với người ta, rồi lặng lẽ nuốt ấm ức vào lòng.
Thiết Tỏa cũng hiểu.
“Anh, anh yên tâm.”
Ôn Độ nghe cậu ta nói vậy, cảm thấy mình có chút lo xa quá.
“Hy vọng cậu đừng làm bậy.”
“Em chắc chắn không làm gì đâu.”