“Vật liệu của chúng ta không đủ rồi, mấy ngày này anh đã liên hệ với người khác, đến lúc đó người ta sẽ trực tiếp giao tới. Hoàng Lập Đạt có giỏi đến đâu, cũng không dám ngang ngược đến mức vào công trường gây chuyện.”
Ôn Độ không lo lắng về tiến độ công trình, chỉ lo có người chơi xấu, đến công trường quấy rối.
Cậu chia công nhân thành ba nhóm, mỗi nhóm hai mươi người, làm việc trong ba ca.
Ôn Độ nghĩ đến việc tuyển thêm người, dù sao sân nhà cậu cũng rộng, có sân trước và sân sau. Công nhân ở sân trước, ba mẹ con Triệu Hiểu Phi ở sân sau. Thiết Tòa và Triệu Kiến Đông ở chung một phòng, Ôn Độ một mình một phòng.
Hai bên nhà phụ đều làm thành giường tập thể, trong nhà cũng thông thoáng.
Bây giờ chưa ở kín, thêm hai ba chục người nữa cũng không vấn đề gì.
“Sáng mai anh sẽ đi lấy vôi, Hoàng Lập Đạt chắc chắn sẽ không phục. Cậu để ý chị Hiểu Phi và mọi người, bảo họ ra ngoài ít thôi.” Đừng đến lúc đó Hoàng Lập Đạt nóng giận, gây ra chuyện gì thì phiền phức lắm.
“Em sẽ theo sát chị Hiểu Phi không rời.” Thiết Tỏa đã hiểu rõ trong mấy ngày qua.
Có người nhân lúc Ôn Độ về nhà, đã lôi kéo hết công nhân của cậu. Nhưng cả nhà Triệu Kiến Đông nói gì cũng không chịu đi. Chỉ dựa vào điểm này, Ôn Độ cũng sẽ không bạc đãi họ.
Thiết Tỏa cũng biết ơn Ôn Độ, biết là Ôn Độ đã kéo cậu ta ra khỏi vũng bùn, nên những gì Ôn Độ nói đối với cậu ta như là thánh chỉ vậy.
“Cậu tự biết là được rồi.
Ôn Độ nói xong thì đi tắm, rồi đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm, cậu thuê xe trong thôn, chở một xe vôi về, nhưng lượng với này như muối bỏ bể, không dùng được đến hai ngày.
Cậu chỉ có thể lại đi tìm Tào Phú Quý.
Hoàng Lập Đạt nghe tin Ôn Độ lại đi tìm Tào Phú Quý, liền nói với người dưới trướng: “Đi, mua hết vôi của cái xưởng tồi tàn đó cho tao."
Lúc này, Ôn Độ đang ngồi trong văn phòng của Tào Phú Quý, uống trà do Tào Phú Quý tự tay pha.
“Lần này chuẩn bị vôi đủ không?” Ôn Độ hỏi Tào Phú Quý.
Tào Phú Quý gật đầu: “Đủ, không đúng, phải nói là rất đủ. Tôi nghe lời cậu, chuẩn bị gấp mười lần lượng vôi trước đó. Nhưng cậu cứ yên tâm, chỗ vôi của cậu đều ở bên chỗ anh trai tôi. Khi nào cậu cần thì cứ nói một tiếng, tôi kêu anh trai tôi tới giao cho cậu."
“Không vội.”
Ôn Độ chậm rãi nói: “Con cá này chỉ mới cắn câu, chúng ta phải thả miếng mồi to, nếu không làm sao câu được cá chứ?”
“Có lý.”
Tào Phú Quý hớn hở cười to.
Bây giờ ông ấy đã coi Ôn Độ như thần tài vậy.
Vì lúc ông ấy mới bắt đầu làm, chỉ được nhận thầu nhà máy vôi nhỏ trong huyện. Nhiều người nghĩ tư nhân không đáng tin, không đến mua. Ôn Độ là khách hàng đầu tiên của ông ấy, còn mang đến cho ông ấy mối làm ăn lớn.
Ít nhất sau ba đơn hàng này, ông ấy không phải lo lắng cả năm.
Ôn Độ từ nhà máy đi ra, liền thấy Hoàng Lập Đạt dẫn người đi tới.
Hoàng Lập Đạt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Độ, cười đắc ý nói: “Muốn mua vôi à? Quỳ xuống lạy ba cái, sau đó gọi một tiếng ông nội Hoàng, em sai rồi, ngày mai em sẽ cút đi ngay. Sau đó chui qua háng tao, tao sẽ bán vôi cho mày, thế nào?"
Tào Phú Quý trốn trong tối, nghe vậy, hít một hơi khí lạnh.
Không trách được Ôn Độ lại lừa Hoàng Lập Đạt, chỉ với cái miệng này của gã, ai cũng không chịu nổi.
Ôn Độ nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn giận, nghiến răng nói: “Anh đừng ép người quá đáng!”
"Xin tạo đi! Quỳ xuống đất cầu xin tao đi."