Hoàng Lập Đạt từ trên xe bước xuống, đứng trước mặt Ôn Độ, dạng chân ra, cười toe toét nói: "Nhanh chóng bò qua đây, ông nội mày sẽ rộng lượng thưởng cho mày vài bao vôi, thế nào?"
Ngón tay Ôn Độ nắm chặt đến mức kêu răng rắc.
Những tên đàn em của Hoàng Lập Đạt đứng xung quanh lập tức cười rộ lên.
Ôn Độ trừng mắt nhìn bọn chúng, không nói một lời, nhanh chóng đạp xe rời đi.
Cậu càng đạp xe nhanh, tiếng cười phía sau cảng lớn.
Chẳng mấy chốc đám người đó vượt qua cậu, còn bấm còi xe đạp inh ỏi, trông cực kỳ hống hách lại xấu xa.
Bọn chúng vòng quanh Ôn Độ hai vòng, sau đó tiến vào xưởng vôi.
Ôn Độ đứng yên tại chỗ, u ám nhìn chằm chằm vào bọn chúng, đứng đó rất lâu.
Chờ đến khi bọn chúng vào hẳn xưởng vôi, không ra ngoài nữa, Ôn Độ mới chậm rãi lên xe đạp, đi về nhà.
Về đến sân, Thiết Tỏa vội vàng theo đi theo sau cậu vào nhà.
Trước khi vào nhà, cậu ta còn nhìn ra sau hai lần.
"Anh, chuyện này xong chưa?" Giọng Thiết Tỏa có chút phấn khích.
Ôn Độ liếc nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa xong."
"Sao lại chưa xong thế?" Thiết Tỏa nhíu mày: "Chẳng lẽ Hoàng Lập Đạt đã biết chúng ta làm gì rồi?"
"Chưa biết."
Ôn Độ đoán rằng Hoàng Lập Đạt thấy phải mua nhiều vôi như thế, chắc sẽ do dự một chút.
Tại xưởng vôi.
Tào Phú Quý cười nhiệt tình: "Ông chủ Hoàng, cũng nhờ có cậu lần trước nhắc nhở tôi."
“Tôi nhắc nhở ông gì chứ?" Hoàng Lập Đạt mặt mày khó chịu, trông dữ tợn vô cùng.
Tào Phú Quý cười tươi nói: "Chính là chuyện lần trước tôi đã đồng ý bán vội cho người khác, không ngờ cậu lại đến mua. Bây giờ, để tránh cho hai bên không mua được, tôi đã nhập khá nhiều vô về. Dù bây giờ cậu cần bao nhiêu, tôi cũng có thể cung cấp được hết. Không cần lo lắng về việc hủy hợp đồng. Như vậy thì cậu có thể tiết kiệm được 1000 đồng đấy."
Tào Phú Quý vừa nói vừa xoa tay.
"Cậu đúng là thần tài của tôi mà, từ khi cậu mua vôi nhà tôi, công việc kinh doanh của chúng tôi ngày càng phát đạt hơn, nhiều người đến mua hơn."
Hoàng Lập Đạt vốn vui vẻ đến mua vôi, nghe những lời này suýt nữa thì tức giận phát bệnh.
"Ông chuẩn bị bao nhiêu vôi?"
"Rất nhiều?"
Tào Phú Quý mặt mày ngây ngô, như không hiểu ý của Hoàng Lập Đạt.
Hoàng Lập Đạt nghiến răng nói: "Vôi nhà ông tôi mua hết. Lần này hủy hợp đồng phải trả bao nhiêu? Tôi cũng trả cho ông, ông nói đi."
Tào Phú Quý khó khăn nuốt nước bọt.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng ông ấy không ngờ Hoàng Lập Đạt lại quyết tâm như vậy, thực sự muốn mua hết tất cả số vôi chỗ ông ấy.
"Ông chủ Hoàng, lần này chúng tôi chuẩn bị rất nhiều vôi, không phải con số nhỏ đâu."
Tào Phú Quý cũng lo lắng Hoàng Lập Đạt biết sự thật, sau này sẽ trả thù ông ấy, đến lúc cuối vẫn Muốn khuyên nhủ Hoàng Lập Đạt.
Không ngờ Hoàng Lập Đạt nghe xong thì lập tức đập mạnh vào bàn.
"Sao? Ông xem thường tôi không mua nổi số vội của ông à?"
"Không phải không phải, số vôi này thực sự rất nhiều, cậu mua về cũng không dùng hết đâu."
Tào Phú Quý nói thật lòng.
Hoàng Lập Đạt tức đến bật cười.
"Đừng nói là số vôi nhỏ của ông, ngay cả vôi của nhà máy lớn tôi cũng mua hết. Số vôi này là gì chứ? Nói đi, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Hoàng Lập Đạt thật sự giàu có.
Quan trọng nhất là gã không lo lắng số vôi này không dùng hết, vì sau khi công trình này xong, còn vô số công trình đang chờ gã.
Công trình này dùng không hết, công trình sau vẫn cần dùng, nên không lo mua bao nhiêu vôi cũng không lãng phí.
"Số vôi này cần hai vạn lận đấy."