Cô bé không nên coi thường bà nội.
“Sau này ba con mở cửa hàng quần áo, ngày mai con học may vá với bà.” Giọng bà nội rất cứng rắn.
Ôn Oanh chớp mắt, mềm mại nói: “Dạ!”
“Ngủ đi.”
"Da."
Ôn Oanh nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ đến anh trai.
Không biết anh trai đã ngủ chưa, làm việc có vất vả không?
Cô bé rất muốn nói, anh trai đừng đi làm nữa, ở nhà học hành đi. Nhưng ba không được, không trông cậy được. Ngược lại ba còn phải dựa vào anh trai. Cả nhà dọn lên thành phố, không có thu nhập, sau này còn phải dựa vào anh trai.
Ôn Oanh rất áy náy, lén lút lau nước mắt.
Bà nội nói: “Sao lại khóc rồi?”
“Bà ơi, con nhớ anh trai.”
Tay bà khẽ ngừng lại, bà cũng nhớ cháu trai, nhưng nhớ có ích gì. Ai bảo con trai mình không ra
gì chứ!
"Bà ơi."
“Gì thế?
"Bánh bao của bà làm rất ngon, chúng ta có thể bán bánh bao không ạ?" Ôn Oanh muốn kiếm chút tiền, lỡ anh trai cần tiền, trong nhà cũng có thể giúp được một chút.
Bà Ôn không la rầy cháu gái nữa, mà đang suy nghĩ xem có thể bán bánh bao được hay không.
"Ngủ đi, anh con vẫn ổn thôi."
Bà Ôn trầm lắng suy tư, đặt cái rổ xuống, thay đồ ngủ, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.
Thời xưa, con gái phải bó chân. Bởi vì bà không muốn bỏ chân nên đi theo gia đình ra đồng làm việc. Mỗi lần mẹ Muốn bó chân cho bà, bà đều chạy trốn.
Bà còn nói chân mình không lớn, không cần bó.
Không biết có phải ông trời thương hay không, chân bà chỉ có size 36.
Vì không bị bó chân, bà đi lại rất nhanh.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng.
Bà thấy bên đường có nhiều quầy hàng nhỏ, trong khoảnh khắc đó, bà như trở về thời trẻ thơ của mình. Khi đó, trên phố có rất nhiều quầy hàng, có người bán bữa sáng, có người bán quần áo...
Đủ thứ, không thiếu gì cả.
Bây giờ dường như bà lại có cảm giác như hồi đó rồi.
Bà Ôn có tiền, khi cháu trai rời nhà, bà lo lắng có việc gấp cần phải lo liệu, nên để lại năm đồng. Sau đó con gái gửi mười đồng về, con trai cũng tìm được việc, nhà cũng không thiếu tiền.
Sau này, cháu trai mang về năm trăm đồng.
Lần này cháu trai đi, để lại nhà một nghìn đồng.
Bà không thiếu tiền.
Bà nhìn vài quầy hàng trên đường, bán không nhiều đồ, có quầy bán quầy, có quầy chuyên bán sữa đậu nành. Bà cầm một cái bình đi đến, hỏi giá cả.
"Cho tôi một bát sữa đậu nành, thêm mười cây quẩy nữa!"
"Được thôi!"
Có khá nhiều người đang sạp quẩy của ông chủ.
Quầy của ông chủ là được làm mới.
Chỉ trong chốc lát, đã có khá nhiều người tới mua quẩy ở sạp hàng này. Quẩy được bọc trong giấy dầu, nóng hổi, thơm lừng.
Bà Ôn sợ nguội, cầm sữa đậu nành và quẩy đi rất nhanh.
Bà quan sát một chút, thấy người ra mua bữa sáng khá đông. Chỉ trong chốc lát, đã bán được vài đồng. Sáng sớm bày quầy bán bánh bao chắc cũng ổn.
Về đến nhà, bà gọi con trai dậy.
Ôn Thiều Ngọc chậm chạp ngồi dậy, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Hắn hỏi bà Ôn: "Mẹ, trời lạnh thế này, sao mẹ còn dậy sớm vậy?"
"Ra ngoài mua bữa sáng, con mau dậy ăn, không thì nguội mất."
Bà Ôn vào Bếp để sữa đậu nành vào nồi hâm nóng, rồi đi vào nhà, cháu gái đã mặc quần áo xong xuôi, đang gấp chăn.
"Chăn không gấp được thì cứ để bên cạnh đi."
Bây giờ bà Ôn không rảnh lo việc gấp chăn, trong đầu bà chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Dựa vào một mình cháu trai kiếm tiền thì sao được chứ? Dù bà không nói ra, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng.
Không có đêm nào bà ngủ ngon giấc được cả, cứ suy tư lo lắng suốt đêm.