Cháu trai hào phóng, để lại nhiều tiền, bảo người ta xây nhà. Nhưng xây nhà đâu phải nói xây là xây ngay được?
Làm kinh doanh không phải chỉ mở cửa hàng là xong.
Trước khi đi, cháu trai đi đã nói, khoảng một năm mới xây nhà xong, bảo bà đừng lo lắng. Cậu sẽ gửi tiền về mỗi tháng.
Bà Ôn nghe mà hối hận không thôi.
Nếu ở quê, bà còn có thể ấp trứng gà, bán trứng gà, cũng có chút thu nhập. Con trai làm gác đêm ở trạm nông nghiệp, mỗi tháng cũng có mười đồng. Nhà có vườn rau, ăn uống không cần tốn tiền.
Nhưng lên thành phố, không ra ngoài cũng tốn tiền, ngồi không cũng tốn tiền.
Làm sao bà có thể yên tâm được.
Bà Ôn từng thấy người ta bán, phải có cái Bếp, trên Bếp đặt nồi. Đến lúc đặt xửng lên là có thể hấp bánh bao. Bếp này không thể ngày nào cũng mang theo, vậy thì sẽ mệt chết, nên phải làm cái
xe.
Nếu là xe đẩy, bà nhìn con trai bước vào cửa, âm thầm gạt bỏ ý nghĩ này.
Với vóc người nhỏ bé như thế của con trai bà, đừng nói tới chuyện đẩy xe có Bếp và nồi lớn, đẩy xe không đi một dặm đã mệt đứt hơi rồi. Bà vẫn nên tìm một chiếc xe đạp thì hơn.
Xe này cũng tốn không ít tiền.
Bà nhớ lại lời chồng nói khi còn sống: "Làm kinh doanh đừng lo vốn đầu tư không thu hồi được. Dù kinh doanh không kiếm được tiền, cũng có thể bán những thứ này đi, lấy lại một phần vốn. Đến lúc đó tính toán lại, cơ bản là không lỗ."
Bà không sợ lỗ.
Dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi.
Bà tính toán những thứ cần mua, cần mua rau, mua bột, còn cần mua thịt.
Thịt mua không nổi, bà sẽ mua mỡ, dùng mỡ heo làm nhân. Đúng lúc nhà có nhiều bắp cải, bánh bao nhân củ cải cũng rất ngon. Đến lúc đó làm thêm bánh bao nhân bắp cải trứng gà, bánh bao nhân bắp cải mỡ heo, bán cùng nhau.
Biết đâu cũng không kém gì người bán quầy.
"Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?"
Ôn Thiều Ngọc một tay cầm quẩy, một tay cầm bát uống sữa đậu nành, ghé lại hỏi bà.
Bà Ôn gấp sổ lại đứng lên nói: "Lát nữa con rửa bát rồi ở nhà trông Oanh Oanh. Nhân tiện quét sân. Mấy mảnh đất trống kia mùa đông cũng phải tưới nước, con tranh thủ tưới đi. Năm ngoái mùa đông mình không đến, giờ phải tranh thủ."
Ôn Thiều Ngọc nghe mà đau đầu, nhưng những việc mẹ nói sẽ tự động lưu vào đầu hắn.
Bà Ôn vừa ra ngoài, hắn đã dọn dẹp trong ngoài nhà một lượt.
"Trời ơi, nhìn cái sàn này, phải dùng giẻ lau kỹ mới được. Sàn này không nhìn ra nguyên bản nữa rồi."
Ôn Thiều Ngọc là người có thói quen sạch sẽ, không để hắn làm việc thì thôi, một khi làm là còn cẩn thận hơn nhiều phụ nữ. Các góc cạnh, mọi chỗ đều dọn sạch sẽ.
Chăn không gấp thì thôi, gấp là phải chỉnh tề.
Ôn Oanh ngồi trên giường nhìn ba mình như làm ảo thuật, dọn dẹp nhà cửa một lượt, có cảm giác như nhà được trang trí lại.
Trạng thái này của Ôn Thiều Ngọc, một năm cũng chỉ phát tác được vài lần, hơn nữa chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khi hắn tưới xong mấy mảnh đất bên ngoài, cả người đều mệt lả.
Hắn nằm dài trên giường, mắt nhìn trần nhà, than thở với con gái: "Chắc chắn là bà nội con cố ý rồi, bà biết ba một khi đã làm việc, tuyệt đối không chịu nổi bất cứ chỗ nào bẩn, còn bắt ba làm. Đây không phải cố ý hành hạ ba sao?"
"Ba ơi, nếu những việc này để bà làm thì bà sẽ mệt hơn." Ôn Oanh ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Thôi kệ, hắn mệt thì cứ mệt vậy!
Vài giây sau, Ôn Thiều Ngọc bất ngờ ghé lại gần hỏi con gái: "Oanh Oanh, con biết bà nội làm gì không? Mới sáng sớm ra mà bà đã bí ẩn thế này, không biết bà đang làm gì nữa?"