Ôn Oanh nói: "Bà nội đang nghĩ cách kiếm tiền đó ạ!"
Ôn Thiều Ngọc lập tức ngồi bật dậy.
“Con nói gì? Bà nội con đang nghĩ cách kiếm tiền à?” Ôn Thiều Ngọc hỏi ngay: "Có phải nhà mình gặp chuyện gì rồi không?”
Ôn Oanh cũng không chắc chắn: “Chắc không đâu ạ?”
“Nếu không có chuyện gì thì sao bà con lại muốn kiếm tiền chứ?” Ôn Thiều Ngọc gãi đầu, bước xuống giường, chỉnh lại tóc trước gương rồi nói với con gái: "Ba đi tìm bà nội xem sao, con ở nhà trông nhà nhé.”
“Vâng ạ.”
Ôn Oanh tiếp tục đọc sách.
Sắp đến ngày khai giảng rồi, cô bé không thể để mình bị tụt lại sau các bạn được.
Nếu chẳng may bị thương hoặc ốm nặng không thể đi học, cô bé sẽ bỏ lỡ nhiều bài học, lúc đó học không tốt còn phải ở lại lớp, mà ở lại lớp thì phải nộp thêm một năm học phí, sẽ khiến gia đình phải chịu thêm gánh nặng.
Ôn Oanh nắm chặt tay, tự động viên mình rồi tiếp tục học bài.
Ở một nơi khác, bà Ôn đến nhà bà Kim chờ Tiểu Lục Tử.
Ngày nào Tiểu Lục Tử cũng đến nấu cơm cho bà Kim.
Đợi một lúc, cuối cùng Tiểu Lục Tử cũng đến.
“Tiểu Lục, bà có chuyện muốn nhờ cháu giúp. ” Bà Ôn vừa thấy Tiểu Lục tới, lập tức tươi cười nói chuyện với cậu ấy trước tiên.
Tiểu Lục vừa xắn tay áo vừa nói: “Bà, có chuyện gì bà cứ nói, không cần khách sáo đâu ạ.”
“Bà Muốn có một chiếc xe ba gác, loại mà có thể để người đạp phía trước, còn phía sau có thùng xe ấy, hoặc loại người đầy xe phía trên mà vẫn có thể ngồi được.”
Trước đây bà Ôn đã thấy loại xe này trên đường, lúc đó bà đã nghĩ là xe này rất tiện lợi.
Tiểu Lục nói: “Bà Muốn xe này cũng được, cháu sẽ tìm người hỏi giúp bà. Nếu không có, thì sẽ tìm người chế lại một chiếc cho bà.”
“Thế thì phiền cháu quá.” Bà Ôn thấy Tiểu Lục thật đáng tin cậy.
“Có gì mà phiền đâu ạ? Chuyện nhỏ mà. Bà còn cần gì nữa không? Để cháu thu xếp một lượt luôn."
Tiểu Lục thấy bà Ôn có chuyện cần mình, nên muốn giúp đỡ bà đến cùng.
Bà Ôn càng thêm yêu mến Tiểu Lục, so với con trai mình thì rõ ràng Tiểu Lục đáng tin cậy hơn nhiều.
Còn con trai bà, ăn ngon mặc đẹp suốt bao năm nay mà vẫn chẳng tiến bộ tí nào.
“Bà còn muốn một cái lò than, thêm một cái nồi nữa. Tốt nhất là mua thêm vài cái xửng hấp. Tốt nhất là loại xửng có từ năm đến sáu tầng hấp ấy."
Bà Ôn sợ mình nói không rõ, vừa diễn tả kích thước vừa nói công dụng.
Tiểu Lục nghe xong thì đã hiểu tại sao Ôn Độ lại giỏi như vậy.
Có một bà nội như vậy, cậu không thành không là rất chuyện rất kho".
Trong nhà họ Ôn, có lẽ chỉ có Ôn Thiều Ngọc là người ngoại lệ duy nhất.
“Được, những gì bà nói cháu đều nhớ hết cả rồi, đến lúc đó cháu sẽ đi mua cho bà."
Bà Ôn vui vẻ ở lại trò chuyện với bà Kim.
“Cháu trai bà có triển vọng, nhưng cả gia đình này không thể chỉ dựa vào mỗi cháu trai được.”
Bà Ôn thực sự rất thương cháu trai mình.
Không chỉ có mình bà Kim cảm nhận được, mà ngay cả Tiểu Lục cũng nhận thấy điều đó.
Tiểu Lục có chút ghen tị với Ôn Độ.
Bà Ôn đã lớn tuổi như thế rồi, mà vẫn có thể chăm sóc gia đình. Hơn nữa, tầm nhìn của bà cũng vượt xa nhiều người khác.
Những người khác đều muốn có một công việc nhà nước ổn định.
Những người không có công việc ổn định thì cố gắng tìm mối quan hệ để có được một công việc nhà nước.
Còn đối với bà Ôn, bà luôn nắm bắt mọi cơ hội để kiếm tiền nuôi gia đình.
Bây giờ chính sách của nhà nước đã tốt hơn nhiều so với năm ngoái.