Năm mươi nghìn đồng đã muốn mua bản thiết kế thi công của cậu.
Cậu ấy cũng không muốn nghĩ xem vẽ bản thiết kế thi công mệt mỏi cỡ nào!
"Cậu cảm thấy có thể sao? Bảy trăm nghìn cho bản thiết kế thi công." Ôn Độ tuyệt đối không buông trước.
Luật Hạo Chi không ngờ khẩu khí của tên này lại lớn như vậy, vừa mở miệng đã là một triệu.
"Bốn trăm nghìn."
Ôn Độ: "Bốn trăm nghìn không may mắn lắm, cậu thêm chút nữa đi. Hay là sáu trăm nghìn, thế nào?"
Thêm hẳn hai trăm nghìn mà gọi là thêm một chút?
Luật Hạo Chi hoàn toàn ý thức được sự khó chơi của tên này.
"Thêm hai trăm nghìn là không thể."
Ôn Độ lại nói: "Nếu cậu giao công trình này cho tôi, tôi có thể giảm giá cho cậu."
Luật Hạo Chi lắc đầu.
"Tôi sẽ mời người từ nước ngoài tới làm nhà máy này. Chờ cậu xây xong nhà kho thì hợp tác cũng kết thúc." Ôn Độ đau răng.
"Thế nên cậu bây giờ là đang qua cầu rút ván đúng không? Làm sao cậu biết người ở nước ngoài nhất định sẽ lợi hại hơn chúng tôi, sao cậu biết tôi làm không tốt?"
Trong lòng Ôn Độ nghẹn một cơn lửa nóng.
Luật Hạo Chi từ nhỏ đã được phương Tây giáo dục, tuy nhà bọn họ là thương nhân yêu nước nhưng cậu ấy vẫn bị ảnh hưởng từ phương Tây khá lớn.
"Công nhân của cậu không đủ chuyên nghiệp." Luật Hạo Chi nói trúng tim đen.
"Không ai vừa bắt đầu đã chuyên nghiệp cả."
Luật Hạo Chỉ vô cùng lạnh nhạt nói: "Cậu có thể đi lấy nhà máy khác để rèn luyện công nhân của cậu. Nhà máy của tôi thì tuyệt đối không thể."
Trước đó Ôn Độ đã nói công trình không thuộc về mình thì cậu muốn nhiều tiền hơn một chút.
"Tám trăm nghìn không ít. Đến lúc đó tôi sẽ vẽ bản thiết kế thi công cho cậu. Sau này có vấn đề gì tôi cũng có thể làm cố vấn cho cậu. Đương nhiên, đây là giá khác."
Ôn Độ nghĩ người ta không cho cậu làm công trình này thì cậu sẽ kiếm ít đi một khoản tiền, đã như vậy cậu cũng không cần khách sáo nữa.
Trong lòng Luật Hạo Chi hít sâu một hơi nhưng trên mặt lại không chút gợn sóng.
"Sáu trăm nghìn. Nếu sau này mời cậu làm cố vấn, tôi sẽ trả thêm phí cho cậu." Đương nhiên giá cả sẽ không thể quá cao.
Luật Hạo Chi đúng là khôn khéo quá mức.
Ôn Độ là người đã được sống lại một lần, nhưng thằng nhóc trước mắt này mới là người thật sự thông minh. Không thể không nói gen của gia tộc này quá mức thần kỳ.
"Đồng ý."
Luật Hạo Chỉ mỉm cười như có như không: "Có cần tôi giúp cậu sắp xếp một chiếc xe tải không?"
"Có thể không?"
Sắc mặt Luật Hạo Chi cứng đờ, cậu ấy có thể nói mình chỉ tốt bụng thuận miệng hỏi một câu thôi được không? Cậu ấy vốn tưởng rằng Ôn Độ sẽ từ chối nhưng nào ngờ Ôn Độ lại vô cùng đồng ý.
Nếu so sánh độ dày của da mặt, cậu ấy cảm thấy mình thật sự không bằng.
"Có thể, tôi còn có thể phái thêm cho cậu mấy vệ sĩ." Luật Hạo Chi giống như nghĩ tới điều gì đó, bổ sung thêm một câu: "Ngoại trừ vệ sĩ tôi sắp xếp cho cậu, tốt nhất là cậu nên tìm thêm vài người nữa."
Ôn Độ nhớ tới tin tức mình đã xem ở kiếp trước.
Trong thời đại đó có một số người kể lại kinh nghiệm lái xe của mình, mỗi một lần đều chấn động lòng người.
Mãi đến sau này an ninh trật tự trở nên tốt hơn thì làm đêm mới an toàn hẳn lên.
Mà hiện tại vừa vặn có rất nhiều người không tìm được việc làm, cả một đám chơi bời lêu lổng cũng muốn có chút ngày lành, vì thế bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc.
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Nếu không thì có thể cậu đi được nữa đường rồi mới sực nhớ ra.