Luật Hạo Chi có chút kiêu ngạo đứng lên: "Không cần khách sáo! Dù sao cậu đã cứu em trai tôi, em gái cậu cũng đã cứu em trai tôi."
Ôn Độ: "..."
Lúc nãy bàn chuyện làm ăn sao không thấy cậu nhớ tới chuyện này?
Ôn Độ không còn gì để nói.
Luật Hạo Chỉ muốn đi: "Khi xe đến, tôi sẽ phái người liên lạc với cậu. Mấy ngày nay cậu đừng đi đâu cả, nhanh chóng vẽ bản thiết kế thi công đi. Trong khoảng thời gian cậu trở về cũng không cần lo lắng người trong nhà xưởng, tôi sẽ trông chừng giúp cậu."
"Lần này thật sự phải cảm ơn cậu." Lời mà Ôn Độ nói không phải lời khách sáo, mà là lời thật lòng.
"Nếu cậu muốn cảm ơn tôi thì vẽ nó sớm một chút, được không? Cậu chậm trễ một ngày, bên tôi sẽ tổn thất rất nhiều tiền."
Luật Hạo Chi thật đúng là có bản lĩnh khiến người ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Độ chỉ đi ra ngoài hóng gió vài ngày lại bắt đầu bế quan.
Hai tuần sau.
Cuối cùng Ôn Độ cũng xuất quan.
Cậu cầm một chồng bản vẽ thật dày đi tìm Luật Hạo Chi.
Luật Hạo Chi đang bàn chuyện làm ăn với người khác, thấy Ôn Độ đi vào, cậu ấy bèn để Ôn Độ ngồi bên cạnh.
Luật Hạo Chi không có ý giới thiệu hai người với nhau.
Ôn Độ ngồi ở bên cạnh im lặng lắng nghe.
Bọn họ dùng tiếng nước ngoài nói chuyện nhưng Ôn Độ có thể nghe hiểu được toàn bộ.
Cậu biết Luật Hạo Chi đang gặp nhiều vấn đề vật chất với cấp dưới của mình. Sau khi thảo luận xong, bên kia đứng dậy và rời đi.
Luật Hạo Chi quay đầu nhìn Ôn Độ, Ôn Độ lấy bản vẽ ra.
"Tôi đã vẽ xong rồi."
Luật Hạo Chi cầm lên nhìn, cảm thấy khiếp sợ trong lòng, không biết nên dùng từ gì để hình dung.
Mỗi một lần Ôn Độ thật sự đều có thể đổi mới nhận thức của cậu ấy về cậu.
"Cậu định nhận tiền thế nào?"
Ôn Độ nhìn Luật Hạo Chi: "Cậu biết mà còn cố hỏi à?"
Luật Hạo Chi mỉm cười.
"Không bằng cậu về nhà mang ba cậu tới đi? Lúc đó số tiền này có thể chuyển vào sổ tiết kiệm của ông ấy, lúc cậu muốn dùng cũng sẽ rất tiện. Có thể để cho người khác ký hợp đồng, nhưng tương lai cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền, chẳng lẽ cậu định mang hết mớ tiền mặt này về nhà sao? Cậu cảm thấy như vậy thật sự an toàn à?"
Sao Ôn Độ lại không biết cái mà Luật Hạo Chi nói chứ?
"Tôi không biết cậu đang lo lắng cái gì. Nếu cậu lo lắng cho sự an toàn của bà nội và em gái cậu thì tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết. Ở trong nước mình mà có mở cửa để đó thì cũng không có ai vào nhà cậu lấy đồ đạc.”
“Hơn nữa bọn họ còn ở kinh đô, nơi có trật tự an ninh tốt nhất cả nước thì có gì nguy hiểm chứ? Mà bà nội cậu hình như chỉ mới ngoài năm mươi, cũng không phải bảy mươi tám mươi tuổi."
Luật Hạo Chi đã sớm nhìn ra điểm yếu trong lòng Ôn Độ.
"Cậu không thể lúc nào cũng bảo vệ người nhà của mình, làm thế thì khác nào hành hạ cánh gà của bọn họ đâu?"
Luật Hạo Chi còn một câu chưa nói là dùng người ngoài không bằng dùng ba ruột của mình. Làm như vậy cũng không cần bó tay bỏ chân.
Hơn nữa chú Ôn thoạt nhìn dường như không giống người hay quản chuyện.
Hình như hắn tuy không quan tâm chuyện gì nhưng lại rất nghe lời con trai. Con trai bảo hắn đi về phía Tây, hắn tuyệt đối không đi về phía Đông. Mấu chốt là còn không gây chuyện.
Công cụ tốt như vậy phải đi đâu tìm mới được đây?
Thật không hiểu vì sao Ôn Độ không muốn dùng
Luật Hạo Chi cảm thấy mình đã nói xong những gì nên nói rồi, quan trọng nhất là Ôn Độ tự mình lựa chọn.