Ôn Thiều Ngọc nghe thấy âm thanh quen thuộc này, khiếp sợ nhìn về phía Ôn Độ.
"Con trai, sao con lại trở nên khốn nạn thế này?" Lời nói của Ôn Thiều Ngọc đôi khi vô cùng khó chịu.
Nắm tay của Ôn Độ cũng cứng lại.
"Ba, con lái xe từ phía Nam về, tuy dọc theo đường đi không có chỗ rửa mặt, không có chỗ ngủ nhưng cũng không đến mức nhìn còn già hơn ba."
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Hắn không nói gì mà đi vào nhà. Lúc đi ra, trong tay còn cầm theo một chiếc gương hình trái tim.
Chiếc gương này vô cùng thịnh hành trong thời đại này.
Bán rất có giá.
Mỗi ngày Ôn Thiều Ngọc đều phải lau đi lau lại hai ba lần.
Lúc này hắn cầm gương bước ra khỏi nhà, đi tới trước mặt con trai, nhắm gương ngay trước mặt con trai.
"Tiểu Độ, con tự xem đi. Xem xong con lại nhìn mặt ba."
Ôn Độ quả thực đã lâu không soi gương, lúc này nhìn thấy mình trong gương mới phát hiện vừa nãy bà nội có thể nhận ra mình là vì bà thật sự thương mình.
Quê quán bọn họ có một thói quen, đó là tháng giêng không được cắt tóc.
Trước lễ mừng năm mới cậu vẫn luôn bận rộn muốn lấy được công trình lớn từ Cảnh Duy Châu nên đương nhiên cũng không có thời gian đi cắt tóc.
Vất vả lắm mới có thời gian thì lại lo lắng ba mình sẽ tìm việc cho mẹ kế nên gấp gáp trở về.
Khi cậu về đến nhà thì đã là đêm giao thừa.
Đúng lúc này chính là tháng giêng.
Sau tháng giêng cậu còn phải thiết kế bản vẽ cho Luật Hạo Chi, cứ như vậy bận rộn trước sau hơn một tháng.
Trong lúc vô tình, tóc của cậu đã rất dài rồi.
Thêm vào đó là lượng tóc rất đáng kinh ngạc.
Sau vài ngày chạy xe trên đường, thoạt nhìn cậu từ trên xuống dưới giống hệt một tên lang thang.
Trên khuôn mặt vốn không tính là quá trắng của cậu còn vô cùng bóng bẩy.
Ôn Độ cảm thấy đây có thể là ngày mất thể diện nhất của mình.
Cậu liếc nhìn ba mình một cái.
Ôn Thiều Ngọc dùng hai mắt vô tội nhìn cậu: "Tự con nói đi, vừa rồi ba có nói sai không?"
Ôn Độ yên lặng.
Bà Ôn đã cầm lấy gậy nhóm lửa, Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy mẹ hắn lại nâng gậy muốn đánh mình, thế là co cẳng chạy ra bên ngoài.
Hắn đứng ở bên ngoài mới nhìn thấy hình như có vài người đang ngồi trong nhà mình.
Ôn Thiều Ngọc nhất thời vô cùng sợ hãi.
"Mẹ, mẹ mau nhìn xem, trong nhà chúng ta có trộm."
Bà Ôn đã không còn muốn đánh đứa con trai này nữa rồi.
Hay là trực tiếp đuổi quách hắn ra khỏi nhà đi.
Ôn Độ nghe vậy dừng bước chân lại, cậu bắt đầu hứng nước rửa mặt. Nếu biết trông mình như thế này thì đáng lẽ ra cậu nên thuận tay rửa ráy một chút trong lúc những vệ sĩ kia rửa mặt rửa tay.
Ôn Độ rửa mặt xong bèn nghĩ đến tóc của mình, không nói gì đã xoay người bước ra.
Ôn Thiều Ngọc đứng trong sân, nhìn con trai đi ngang qua mình, vốn định nói với cậu một câu nhưng không ngờ con trai lại trực tiếp đi ra ngoài.
Ôn Thiều Ngọc nhất thời hơi luống cuống tay chân.
Hẳn định nhờ mẹ giúp nhưng bà Ôn chi liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp đóng cửa lại.
Ý tử rất rõ ràng, đó chính là: "Anh mau cút đi, đừng bước vào đây."
Ôn Thiều Ngọc rất vô tội.
Vừa rồi chuyện hắn hiểu lầm mẹ mình là không đúng.
Hắn quyết định mình vẫn nên tranh thủ một lần.
"Mẹ, vừa rồi cũng không phải con không đồng ý để mẹ tiếp tục tìm một người bạn già bầu bạn. Dù sao con cũng đã hơn 30 tuổi, mẹ cũng đã thủ tiết hơn 30 năm. Bây giờ mẹ có thể theo đuổi hạnh phúc của mình rồi, con sẽ không ngăn cản mẹ."