Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình nói như vậy nhất định sẽ được mẹ tha thứ.
Cửa phòng mở ra.
Trên mặt Ôn Thiều Ngọc mang theo nụ cười xán lạn, nhấc chân Muốn bước vào cửa.
Ai biết có một cái bọc nhỏ được ném đến trước mặt hắn.
Mặt mày bà Ôn u ám nhìn hắn nói: "Mau cút đi, từ nay về sau coi như tôi không có đứa con trai như anh."
"Mẹ, con đã làm gì sai thế? Nếu mẹ cảm thấy chuyện mẹ vừa đánh con mà con chạy là không đúng, vậy bây giờ mẹ đánh con đi được không? Mẹ không thể đuổi con ra ngoài được, nếu mẹ đuổi con ra ngoài thì con có thể đi đâu đây chứ?"
Ôn Thiều Ngọc ôm hành lý đứng ở cửa cầu xin mẹ hắn.
Bà Ôn không chút lay động.
Thậm chí bà còn khóa cửa lại.
Đám vệ sĩ ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài bèn có chút đứng ngồi không yên. Bọn họ nhìn mặt nhau, cũng đang do dự không biết có nên bước ra ngoài hòa giải hay khuyên nhủ một chút hay không.
Cuối cùng không ai dám động đậy.
Dứt khoát ở trong phòng giả chết.
Bà Ôn bận rộn ở ngoài nhà. Buổi sáng không đi bán bánh bao nữa mà để cho những người trong nhà ăn.
Bà hấp một lần chừng ba bốn vi hấp.
Bánh bao chín rồi.
Bà Ôn đặt bánh bao vào trong bát, bưng vào nhà.
"Sáng nay tôi có làm bánh bao, cũng chưa kịp chuẩn bị gì khác cả, các cậu cứ ăn trước một chút đi."
Lúc bà Ôn đối xử với con trai mình là dùng một vẻ mặt khác, mà lúc đối diện với những người khác thì lại là một vẻ mặt khác nữa.
Thấy vẻ mặt của bà hòa nhã như thế nên đám vệ sĩ cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tóm lại bầu không khí trong nhà vô cùng tốt.
Bà Ôn bước ra khỏi nhà, sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm.
Bà nhìn trời bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng, lúc làm việc phải rón rén, sợ mình sẽ đánh thức cháu gái trong phòng.
Khoảng chừng nửa giờ trôi qua.
Đám vệ sĩ đều đã ăn no rồi, Ôn Độ mới từ bên ngoài trở về.
Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy con trai thì nhất thời sửng sốt.
Ôn Độ cạo tóc húi cua, vóc dáng cũng cao lên không ít. Trên mặt vẫn không có thịt, mày hơi nhíu lại, đường nét góc cạnh vô cùng nam tính.
Rõ ràng có chín phần tương tự với hắn.
Nhưng lại có vẻ khí thế hơn so với hắn.
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy con trai trông thế này vô cùng đẹp mắt.
"Đại khái là cũng giống." Ôn Thiều Ngọc hài lòng đánh giá con trai xong, ôm bao quần áo cười híp mắt tiến lại gần nói: "Tiểu Độ, con đi cầu tình với bà nội con được không?"
Ôn Độ nhìn thấy hành lý trong lòng ba mình bèn nói: "Nếu bà nội con đã đuổi ba ra ngoài rồi thì ba có muốn đến Sở Thành cùng con không?"
Ôn Thiều Ngọc biết Sở Thành sát bên Hương Thành, nói không động lòng thì là giả, nhưng hắn vẫn kiên định lắc đầu.
"Cho dù ba muốn đến Sở Thành thì cũng không thể đi như vậy được, bà nội con còn đang giận."
Ôn Thiều Ngọc phát hiện con trai không đáng tin, đành phải tự mình gõ cửa.
"Mẹ, Tiểu Độ đã trở lại rồi, mẹ mở cửa cho Tiểu Độ đi vào đi."
Vừa dứt lời, cửa đã mở ra.
Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ của cháu trai, nhịn không được nói: "Sao mới có mấy ngày mà sao con lại gầy đi rồi? Mau vào ăn đi, bạn bè của con đều đã ăn xong rồi đấy."
Ôn Độ gật đầu, cậu cầm lấy một cái bánh bao ăn hai miếng rồi giơ ngón tay cái lên với bà Ôn.
"Bà nội, sáng nào bà cũng đi bán bánh bao, có phải bà làm ăn rất được không?"
"Sao con biết? Để ba nói cho con biết, ba còn làm cho bà nội con một tấm bảng hiệu. Treo tấm bảng hiệu có viết bánh bao Từ Ký lên, sau đó viết giá bánh bao và nhân bánh bao lên tấm bảng gỗ nhỏ bên cạnh. Ai nấy nhìn thấy cũng sẽ không cần hỏi bánh bao bao nhiêu tiền nữa."