Ôn Thiều Ngọc là người được cho chút sắc mặt là có thể trèo lên cột.
"Mẹ, con không phải loại người đó." Nói xong, hắn cười ngây ngô chạy vào bên trong.
Bà Ôn lo hắn sẽ đánh thức người khác, nào ngờ đến trước cửa phòng thì hắn rón rén vào trong.
Lúc này bà Ôn mới yên tâm, nắm tay cháu gái nói: "Đi thôi, bà nội đưa con đến trường."
Đi bộ đến trường học sẽ mất một chút thời gian.
Bà Ôn cũng có ý muốn rèn luyện cháu gái.
Mỗi ngày không vận động, không đi bộ trong một khoảng thời gian dài thì sức khỏe sẽ giảm sút.
Ngày xưa vợ lẽ của một nhà giàu có lúc chạy trốn mới chạy được hai bước đã không thở nổi. Nhớ năm đó bà ấy cũng là một nữ nông gia, là một người gốc nông dân.
Vào nhà giàu làm vợ lẽ, mới vài năm trôi qua mà đã thành ra như thế.
Bà Ôn biết thân thể của cháu gái yếu ớt, không chú ý một chút là bị cảm lạnh, còn rất dễ phát sốt. Nhưng nếu thật sự nuôi cô bé như thiên kim tiểu thư thì về sau nói không chừng thân thể còn không bằng người vợ lẽ kia nữa.
Tốc độ hai bà cháu đi trên đường không nhanh, chỉ nhanh hơn so với tản bộ một chút.
Phía sau có một cặp mẹ con đuổi theo, tuổi của cô con gái không chênh lệch nhiều với Ôn Oanh cho lắm, vô cùng hoạt bát, cũng vô cùng nũng nịu.
"Mẹ, bữa sáng hôm nay ngon quá! Ngày mai con muốn ăn nữa!"
"Buổi trưa tan học mẹ sẽ làm thêm cho con." Người phụ nữ trẻ tuổi kia nắm tay con gái, giọng điệu cực kỳ dịu dàng. "Cảm ơn mẹ! Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!"
Cô bé vui vẻ nói xong còn hát vang: "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ... Đứa trẻ không có mẹ giống như cỏ dại..."
Sắc mặt của bà Ôn đột nhiên thay đổi.
Bà cúi đầu nhìn ánh mắt hâm mộ của cháu gái nhỏ đang dõi theo hai mẹ con đó, trong lòng thầm mắng người phụ nữ chết tiệt kia.
Về thành phố, về thành phố!
Thôn bọn họ cách thành phố cũng không xa.
Mà hộ khẩu cô ta quả thật cũng nằm trong thành phố.
Sao ở trong thành phố được mà trong thôn bọ họ lại không được? Sống tốt thì hay họ còn sống vất vả vài năm thì chịu không nổi à?
Mà có muốn về thành phố thì cũng không thể bỏ lại một đứa bé đang gào khóc đòi ăn chứ?
Bà Ôn nhìn thấy trước cổng trường học có một ông lão bán kẹo hồ lô, bà bèn móc tiền ra mua một cây đưa cho Ôn Oanh.
"Cầm vào trong trường mà ăn, lúc lên lớp thì đừng ăn, để dành tan học rồi ăn sau."
Ôn Oanh biết bà nội đang dỗ dành mình.
Cô bé cầm kẹo hồ lô, kéo tay bà Ôn: "Bà nội, con không muốn mẹ, con cũng không cần mẹ! Con có bà, có anh trai, có ba là đủ rồi! Con không cần những người khác."
Bà Ôn đỏ mắt: "Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy chứ? Nếu người khác chê cười con không có mẹ, trong lòng con không khó chịu à?"
"Nhưng mẹ không yêu con, cũng không thương con, có rồi không phải sẽ khó chịu hơn nữa sao? Còn không bằng không có."
Ôn Oanh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn bà nội, cô bé lo lắng bà không tin lời mình nói nên vắt hết óc mới nghĩ ra được một lời thuyết phục hơn: "Bà nội, nếu mẹ thật sự yêu con thì nên trở về thăm con một chút. Cho dù mẹ không thích ba thì cũng có thể lén nhìn con, lén nhìn anh trai, thế nhưng mẹ chưa từng trở về. Cho nên trước kia con không cần mẹ thì sau này cũng sẽ không cần."
Bà Ôn quay lưng lại, lau nước mắt rồi mới quay đầu về nói: "Đứa nhỏ ngốc, sau này đừng nói như vậy nữa. Dù nó có sai thì đó cũng là mẹ ruột của con. Nếu nó không sinh ra con thì bà nội cũng không có cơ hội nuôi con lớn được thế này."