Ôn Oanh biết bà nội không phải cố ý nói cô bé, bà nội chỉ đang dạy cô bé đạo lý làm người.
Cho dù ba mẹ mắc phải khuyết điểm lớn thì con cái cũng không nên phê bình, đây là lòng hiếu thảo cơ bản nhất.
"Bà nội, sau này con không nói nữa, cho nên bà cũng đừng suy nghĩ nữa." Ôn Oanh an ủi bà.
Bà Ôn nói: "Được rồi, mau vào đi kẻo chốc nữa lại muộn, đến lúc đó con sẽ bị thầy phạt đứng, không cho vào lớp đấy."
"Vậy con vào đây! Tạm biệt bà nội!"
Ôn Oanh vẫy vẫy tay, dùng tốc độ nhanh hơn so với lúc đến đây một chút đi vào.
Bà Ôn không lập tức rời đi ngay.
Bà ở cửa nhìn thấy Ôn Oanh vào trong rồi mới xoay người rời đi.
Lúc trở về, bà đi rất nhanh.
Lúc đến tốn chừng hai mươi phút mà lúc về còn chưa tới năm phút đã về đến nhà.
Bà đi ở đầu ngõ đã nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc ngồi trên băng ghế, vừa gặm bánh bao vừa uống nước ấm.
Còn chưa mở miệng thì mày bà đã nhăn lại.
"Anh ở đây là để ăn hay là để chơi đấy hả?" Bà Ôn sa sầm mặt nói.
Ôn Thiều Ngọc ợ một cái, giơ bánh bao lên nói: "Ăn ạ!"
Bà Ôn không nhìn nổi dáng vẻ ngu xuẩn của hắn nữa, bèn nhấc chân tiến vào.
Bà nghĩ trong nồi vẫn còn bánh bao nên phải lấy ra, không thể để mãi trong nồi được. Kết quả bà mở nắp nồi lên mới phát hiện bên trong không còn một cái bánh bao nào nữa.
Khóe miệng bà co giật dữ dội.
Bà xem như đã hiểu vì sao đến giờ Ôn Thiều Ngọc vẫn chưa ăn cơm.
Thằng nhóc kia ăn một hơi hết tám cái bánh bao!
"Sao nó không ăn cho bể bụng luôn đi?"
Bà Ôn không tiếp tục dọn dẹp nữa, bà cũng biết cháu trai ngủ không ngon, vì thế bà cầm lấy một bộ quần áo cũ, ngồi trên băng ghế nhỏ ở ngoài phòng vá quần áo.
Giữa trưa, bà Ôn đang suy nghĩ không biết nên làm món cơm gì.
Trong phòng bỗng truyền đến tiếng động.
Ôn Độ bước ra khỏi phòng, thấy bà Ôn bèn hỏi: "Ba con đâu ạ?"
"Còn ở bên ngoài trông chừng mấy thứ kia cho con đấy." Mặc dù ở thời đại này ăn trộm đồ của người khác là sẽ bị xử bắn nhưng để ý đến đồ của nhà mình thì vẫn sẽ tốt hơn.
Luôn có một số người nhàn rỗi thích làm những việc trộm gà trộm chó.
"Vậy con ra ngoài xem sao."
Ôn Độ vừa nói muốn đi ra ngoài thì bà Ôn đã vội vàng kéo cậu lại: "Mặc thêm quần áo vào rồi hãy ra ngoài sau, con mới vừa tỉnh ngủ, cứ như vậy ra ngoài sẽ bị cảm lạnh."
"Vâng ạ."
Ôn Độ rất nghe lời, mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Ở cửa chính, Ôn Thiều Ngọc khoác áo khoác ngoài tựa vào tường ngủ ngon lành.
Ôn Độ: "..."
Cậu đánh thức hắn dậy.
"Ba, ba vào nhà ngủ đi."
"Vậy thì không được, bà nội con sẽ đuổi ba ra ngoài." Ôn Thiều Ngọc dùng sức chớp mắt hai cái để mình tỉnh táo hơn chút nữa, tiếp tục trông đồ cho Ôn Độ.
"Thôi vậy, con ra ngoài một chuyến."
Ôn Độ Muốn đi tìm Tiểu Lục.
Tiểu Lục chắc chắn sẽ không thể tự mình ăn được những thứ này.
Hơn nữa cậu còn muốn dẫn ba mình đi theo, ngoài mặt còn là vì xem xem ba có muốn kinh doanh gì khác không.
Đợi đến nửa cuối năm nay, cấp trên sẽ chính thức có văn kiện cho phép buôn bán.
Đến lúc đó bất kể là mở cửa hàng quần áo hay là làm ăn gì khác cũng đều có thể đi đăng ký tự kinh doanh.
Cậu không thấy Tiểu Lục nên đi tới chỗ Cửu gia.
Cửu gia nhìn thấy Ôn Độ đi vào, kinh ngạc một chút: "Sao cậu lại trở về rồi?"
Ôn Độ lấy một ít đồ từ trong túi ra đặt trước mặt Cửu gia: "Việc làm ăn này chú cảm thấy dễ làm không?"