"Có phải là thằng nhóc cậu đã mang theo không ít thứ về không?"
Ôn Độ cười cười: "Không hổ là Cửu gia."
"Cậu định tìm tôi hỗ trợ à? Tôi cũng sẽ không giúp cậu không công đâu." Cửu gia cũng không phải người sống một mình, ông còn phải nuôi không ít người.
"Tôi tám chú hai." Ôn Độ cũng rất hào phóng.
Cửu gia híp mắt hỏi: "Hàng có bao nhiêu?"
"Kha khá."
Ôn Độ biết kiếm tiền nhanh như vậy không phải là điều dễ dàng.
Trong vòng chưa đầy hai tháng, thứ này nhất định sẽ được bán khắp nơi.
Lần này cậu vào hàng như vậy, tức là cậu là người đầu tiên cướp được trước.
Thời gian bây giờ là vàng bạc.
Đây cũng là nguyên nhân Ôn Độ tìm tới Cửu gia.
Dưới tay Cửu gia có rất nhiều người.
"Tôi xem hàng trước."
"Thành giao."
Ôn Độ dẫn Cửu gia đến cửa nhà mình, có cả một xe chứa đầy đồ chứ nào chỉ là kha khá.
Ôn Độ giải thích: "Có một nửa là quần áo."
"Tiểu Lục không có vốn." Cửu gia cũng biết Tiểu Lục Muốn kiếm tiền dựa vào việc bán quần áo.
"Anh Tiểu Lục không có tiền vốn, nhưng tôi có. Tôi định hợp tác buôn bán với anh Tiểu Lục." Bàn tính của Ôn Độ kêu răng rắc.
Cửu gia thấy rất rõ ràng.
"Cậu gửi tất cả đồ đạc đến đây, xế chiều hôm nay tôi sẽ sai người mang ra ngoài bán." Cửu gia cũng rất vui vẻ, vậy có nghĩa là ông đã đồng ý.
Ôn Độ lên xe định lái xe nhưng bị Cửu gia đuổi sang ngồi ở ghế phụ.
"Một đứa trẻ như cậu mà lái xe cái gì."
Ôn Độ: "...”
**
Cậu biết Cửu gia có thể nhìn ra tuổi thật của cậu.
"Chú biết từ khi nào thế?" Ôn Độ bị người ta vạch trần tuổi thật cũng không thấy xấu hổ.
Cửu gia nhìn thoáng qua thằng nhóc mặt dày này.
"Kể từ ngày đầu tiên cậu đứng trước mặt tôi."
Ôn Độ kinh ngạc: "Sớm vậy sao?"
"Nếu như không có đôi hỏa nhãn kim tinh này thì cậu cảm thấy tôi có thể che chở được những đứa nhỏ kia lâu như vậy sao?"
Cửu gia là dựa vào đôi mắt này phân biệt được người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.
Nếu không ông cũng không thể gánh vác thân thế như vậy ở trong thói đời đó mà sống sót.
"Vẫn là chú lợi hại!"
Cửu gia xì khẽ: "Bớt tâng bốc tôi đi. Nhiều đồ như vậy mà tôi lấy hai phần có phải hơi ít rồi không?"
"Nếu chú không thích thì chúng ta có thể đổi một cách nói khác. Tôi bán tất cả cho chú với giá niêm yết. Chú muốn bán bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì đến tôi, tương đương như tôi bán sỉ cho chú, chú chỉ cần giữ giá gốc cho tôi là được rồi."
Thật ra Ôn Độ đã sớm nghĩ xong hai phương án.
Cậu không có thời gian ở lại đây.
Những công nhân dưới tay cậu không thể nuôi không. Nhà kho do nhà xưởng xây dựng chỉ mất chừng hai tháng là có thể hoàn thành.
Trước đó, cậu nhất định phải liên hệ với các công trình khác.
Quan trọng nhất là cậu phải nhanh chóng đưa ba cậu qua, lấy được số tiền trong tay Luật Hạo Chi trước đã.
Nhỡ đâu về sau bản thân cậu muốn xây nhà lầu mà dưới tay không có tài chính khởi động thì chỉ có thể lo lắng suông.
Hơn nữa cậu còn biết trong hai năm nữa sẽ có cuộc đấu giá đất.
Là một người sống lại, nếu gặp được cơ hội ngàn năm có một này mà không nắm bắt, cậu thật đúng là đã phụ cơ hội trọng sinh này.
Cậu sẽ phải tích lũy rất nhiều tiền trước khi điều đó xảy ra.
Chỉ cần có thể kiếm tiền là cậu sẽ muốn tham gia vào, góp gió thành bão.
Cho dù lúc ấy không xây nhà được thì đất cũng phải mua được tới tay.
Cửu gia là người dám xông dám cậu đã suy nghĩ kỹ rồi.