"Được, cứ như cậu nói đi, cậu bán những vật này với giá niêm yết cho tôi."
Đương nhiên Ôn Độ đồng ý.
"Vào trước đi, tôi muốn kiểm tra hàng."
"Được."
Lần này Ôn Độ không chỉ mang về radio nhỏ mà còn có các loại đồng hồ đeo tay vân vân.
Tất cả đều là những thứ không có ở thủ đô.
Cho dù có cũng phải mua bằng phiếu.
Cửu gia kiểm tra tất cả đồ đạc một lần, lại trông thấy mấy túi pin kia.
Ôn Độ đưa tay đè cái túi đựng pin lại: "Cái này tôi chỉ có thể cho chú một ít, không cho nhiều được."
"Sao lại không được?"
Cửu gia nhíu mày, cảm thấy pin này mới là thứ tốt, hơn nữa kinh doanh tốt mới có thể làm ăn lâu dài.
Ôn Độ cũng không giấu Cửu gia: "Chú cũng biết mỗi sáng bà nội tôi đều bán bánh bao ở đầu đường. Mùa đông này lạnh như thế, bán không hết sẽ phải đứng ở bên ngoài. Còn nếu không bán hết vào mùa hè thì phải tự mình ăn, ăn không hết sẽ bị hỏng.”
“Nếu tôi không có cách nào khác thì chỉ có thể để bà nội tôi chịu khổ. Nhưng bây giờ tôi đã có bản lĩnh có thể giúp bà làm chút chuyện nhỏ khác, vậy thì bà sẽ không cần phải chịu khổ nữa."
Bây giờ cũng không thể mở cửa hàng công khai.
Ôn Độ định để bà nội cậu bán bánh bao nhân tiện bán thêm pin.
Ít nhiều gì thì cũng là một khoản thu nhập.
Cho dù sau này không thể bán bánh bao nữa, bà nội cậu cũng có thể mở một sạp hàng bán pin. Đợi đến khi cậu về phía Nam sẽ lấy thêm một số mặt hàng nhỏ khác để bà nội từ từ mở quầy hàng.
Khi nào mở được cửa hàng thì cậu sẽ mở cửa hàng cho bà nội.
Ôn Độ cảm thấy rất tốt.
Cửu gia hơi hâm mộ bà Ôn vì có một đứa cháu trai có tiền đồ như vậy.
"Bà nội cậu cũng không cần nhiều pin như vậy. Thế này đi, mấy thứ này tôi để lại mỗi thứ một túi cho cậu, cậu mang về cho bà nội cậu. Nhỡ đâu bà nội cậu bán hết trước thì tôi sẽ đưa thêm cho bà ấy một túi khác. Hiện tại bên ông ai bán mấy thứ này nên chúng ta cũng chỉ có thể giành lấy trước thôi."
Ôn Độ chủ yếu là muốn Cửu gia nợ cậu một ân tình.
Cửu gia chủ động mở miệng như vậy không còn gì tốt hơn.
Ôn Độ và Cửu gia định giá những món hàng này, đợi đến khi ký hợp đồng ấn dấu tay thì cậu mới đưa ba cậu tới.
Ôn Thiều Ngọc vô cùng quen thuộc đối với chuyện này.
Hắn nhìn cũng không nhìn, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp viết tên mình lên trên đó, thuận tiện ấn dấu tay.
Ôn Độ vừa cất hợp đồng đi thì Tiểu Lục tiến vào.
Cậu ấy nhìn thấy Ôn Độ bèn kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại về đây rồi?"
"Tôi về đưa quần áo cho anh."
Tiểu Lục: "Không phải cậu nói trực tiếp gửi cho tôi là được rồi sao?"
"Gửi ít quần áo như thế cũng không đáng nên tôi trực tiếp lấy thêm chút quần áo nữa." Ôn Độ đứng dậy vỗ vỗ Tiểu
Lục: "Anh Tiểu Lục, chúng ta đi xem quần áo trước đã nhé?"
Tiểu Lục cứ như vậy bị Ôn Độ lừa ra ngoài.
Đợi đến khi Tiểu Lục nhìn thấy đống túi đầy phòng kia mới khiếp sợ không ngậm miệng lại được.
"Có thể bán được nhiều quần áo như vậy sao?"
Ôn Độ chỉ im lặng nhìn Tiểu Lục, sau đó nhìn thoáng qua Cửu gia.
Cửu gia xem như đã hiểu, rõ ràng nhóc con này Muốn tính kế ông.
"Tôi cũng sẽ xem xét kiểu dáng quần áo nữa." Cửu gia mở miệng thay tiểu Lục, cậu lập tức cười tươi như hoa.
"Được, không thành vấn đề."
Những cái khác Ôn Độ có thể không ổn nhưng ánh mắt chọn quần áo nhất định là hàng đầu.
Hơn nữa những bộ quần áo này đều là do nhà máy của Hoàng Long Nghị làm ra, chất lượng tuyệt đối được bảo đảm.