Đợi đến khi cậu lấy quần áo ra, Cửu gia và Tiểu Lục nhìn thấy quần áo này đều rất hài lòng.
"Quần áo này bán thế nào tôi không quan tâm, chúng ta vẫn bán giá niêm yết." Ôn Độ vừa dứt lời thì Cửu gia đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Tiểu Lục ở bên cạnh hơi lờ mờ với toàn bộ quá trình.
Chẳng qua Cửu gia bảo cậu ấy làm gì thì cậu ấy làm cái đó.
Xem qua kiểu dáng quần áo rồi định giá cả, cuối cùng xác nhận lại hết số lượng, Ôn Độ với Cửu gia ký kết hợp đồng.
Cậu mang theo một túi quần áo nhỏ và một túi pin nhỏ, gọi ba cậu trở về.
Cả quá trình Ôn Thiều Ngọc đều cảm thấy mông lung.
"Con đưa hết những vật đó cho người ta mà lại không nhận một xu nào hết."
Ôn Độ nói: "Đợi bọn họ bán hết quần áo đi là sẽ có tiền cho con."
"Con đúng là Bồ Tát sống mà. Bà nội con cứ suốt ngày mắng ba, để bà biết những việc con làm nhất định sẽ cảm thấy con là một tên ngốc to xác."
Ôn Thiều Ngọc có ngốc cũng biết nhiều thứ đến thế sẽ đáng giá không ít tiền.
Con trai hắn dùng tiền của mình mua nhiều hàng hóa như vậy, sau đó cứ thế cho người ta hết để làm vốn, để người khác tự kiếm một chậu đầy tiền trước.
Ôn Độ cũng không phải là người tốt lành gì.
Sở dĩ cậu làm như vậy hoàn toàn là vì muốn cảm ơn Cửu gia ở đời trước.
Về sau cậu muốn đến Sở thành, hai năm nay bà nội và em gái đều phải nhờ vào Cửu gia chiếu cố. Có phần tình nghĩa này, Cửu gia nhất định sẽ đối xử với bà nội và em gái tốt hơn.
Những lời này Ôn Độ không nói cho ba cậu biết.
Lúc về đến nhà thì những vệ sĩ kia cũng đã dậy rồi, đang giúp bà nội cậu nấu cơm.
Bà nội cậu ra ngoài mua hai con gà, còn có một con ngỗng lớn.
Mua gà, ngỗng, cá thì không cần phiếu.
Bình thường bà hay mua nhiều những thứ này.
Trong nhà nhiều miệng ăn, nếu làm ít thì cả nhà chỉ ăn được vài miếng.
Những vệ sĩ kia giết gà giết ngỗng rất trơn tru, bà bèn hầm gà lẫn ngỗng trong nồi lớn.
Ôn Độ vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm ngang ngược kia.
Ngày thường bà hấp bánh bao trên cái bếp lò mình dùng để buôn bán, bây giờ còn có thêm người ngồi canh lửa.
Bà Ôn thấy cháu trai trở về bèn thấp giọng hỏi: "Con tìm chỗ bán hàng à?"
Ôn Độ còn chưa lên tiếng, Ôn Thiều Ngọc ở bên cạnh đã cáo trạng.
"Mẹ, mẹ mau quản cháu trai của mẹ đi, nó sắp thành cậu bé rải tiền rồi."
Ôn Thiều Ngọc không nói nên lời.
Bà Ôn nhìn con trai, lại nhìn cháu trai: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Thiều Ngọc vội vã nói: "Mẹ, mẹ cũng thấy rồi đấy, nó nhập nhiều hàng như vậy đáng giá không ít tiền đâu. Kết quả nó lại đi bán giá thấp cho người khác. Cái này thì thôi đi, người ta đưa mẹ tiền mặt cũng được, ít nhất chúng ta lo, mẹ nói xem có đúng không? Nhưng cháu trai của mẹ lại không cầm một xu nào! Mẹ, mẹ nói xem nó có phải là một tên ngốc không?"
Trong lòng Ôn Độ thật ra cũng hơi thấp thỏm.
Không phải cậu sợ bà Ôn sẽ la mắng cậu, mà là sợ trong lòng bà nội lo lắng rồi kìm nén tức giận.
"Tiểu Độ à, có phải con đưa hết hàng cho Tiểu Cửu không?"
Tiểu Cửu?
Dấu chấm hỏi xuất hiện đầy đầu Ôn Độ, hồi lâu sau hắn mới nhận ra Tiểu Cửu này là Cửu gia.
"Đúng vậy, bà nội, làm sao bà biết?"
Bà Ôn nói: "Con Muốn người ta chăm sóc nhà chúng ta thì sao có thể không cho người ta chút lợi ích được chứ? Nếu chút chuyện này mà bà còn nghĩ mãi không rõ thì còn làm bà nội con thế nào nữa đây?"