Bà Ôn đưa đồ ăn cho hai người bọn họ: "Đi nhanh đi, đừng làm lỡ chuyện."
Một tay Ôn Độ xách hai túi bánh bao, một tay xách trứng gà, bước nhanh ra ngoài.
Ôn Thiều Ngọc lưu luyến không rời đi về phía trước, mỗi một bước đi đều quay đầu lại nhìn.
"Anh mau đi đi, cũng có phải là không về nữa đâu." Trông ngứa mắt ghê.
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Nếu không phải có con gái ở bên cạnh vẫy tay, Ôn Thiều Ngọc sẽ cảm thấy mình không phải là người trong nhà này.
Bà Ôn nắm tay cháu gái đưa cô bé đến đầu ngõ nhìn bọn họ lên xe, sau khi xe đi xa rồi vẫn còn đứng tại chỗ không quay về.
"Bà nội."
Ôn Oanh có thể cảm giác được tâm trạng của bà nội không tốt lắm.
Nhưng cô bé cũng không biết nên an ủi bà như thế nào, sau khi gọi một tiếng bà nội cũng chỉ dùng sức nắm tay bà.
Cô bé muốn nói với bà nội rằng cô bé vẫn ở đây.
"Bà không sao, không cần lo lắng." Sao bà Ôn có thể không lo lắng.
Nhưng có lo lắng thì cuộc sống vẫn sẽ trôi qua.
Ôn Thiều Ngọc ngồi trong xe ngâm nga một bài hát, trong mắt như tràn đầy sinh lực, cả người thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn.
Nhưng ngày hôm sau hắn đã ỉu xìu ngay.
Ôn Độ lo lắng trên đường sẽ mưa, tuy trên xe đã bọc nhựa nhưng trời mưa cũng không tốt mấy đối với những loại da này.
Họ không dám dừng lại trên đường.
Chỉ có không đủ ăn mới dừng lại đi mua.
Cứ như vậy gắng sức di chuyển.
Mấy ngày sau.
Đến Sở Thành.
Ôn Thiều Ngọc vừa xuống xe là nóng đến độ mặt đỏ bừng.
"Ở nhà ta còn mặc áo bông dày mà ở đây đã mặc áo ba lỗ rồi à?"
Ôn Thiều Ngọc nóng không chịu được nhưng lại ngại cởi áo sơ mi.
Ôn Độ nhìn ba cậu một cái: "Ba đi tắm trước đi, sau đó thay quần áo."
"Thay quần áo gì thế? Ba cũng không mang theo quần áo mùa hè." Ôn Độ: "..."
"Con có, ba mặc của con đi."
"Vậy được."
Ôn Thiều Ngọc ngoài miệng nói phải vào nhưng người thì đứng ở bên ngoài không nhúc nhích.
"Ba, sao ba không vào trong?" Ôn Độ vừa quay đầu lại thì thấy ba cậu còn đang đứng đó: "Ba không nghe rõ con vừa chỉ chỗ nào sao?"
Ôn Thiều Ngọc lắc đầu: "Cũng không phải. Con vào tắm rồi thay quần áo trước đi, ba ở đây canh mấy thứ này cho con."
Đám vệ sĩ kia đã sớm xuống xe giữa đường để tìm Luật Hạo Chi rồi.
Ôn Độ nghe được lời của ba mình, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
"Vậy ba chờ chút, con vào xem trong nhà có ai không."
Đáng lẽ hôm nay là cuối tuần.
Cho dù không có Thiết Tỏa thì Đại Ni và Tiểu Ni hẳn là đều ở đây.
Sau khi Ôn Độ đi vào quả nhiên nhìn thấy Thiết Tỏa ở nhà, Thiết Tỏa nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Độ thì lập tức kích động đứng dậy.
"Anh, cuối cùng anh cũng về rồi!"
"Trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?" Ôn Độ hỏi.
"Không sao, mọi chuyện trong nhà đều rất ổn."
"Vậy được, em theo anh ra ngoài xem hàng chút đi."
Ôn Độ nói xong dẫn người ra ngoài.
"Ba, đây là Thiết Tỏa. Ba để cậu ấy trông chừng mấy thứ này là được. Con dẫn ba đi tắm trước rồi nghỉ ngơi một chút."
Ôn Thiều Ngọc gật đầu với Thiết Tỏa, trước hết bước vào bên trong.
Hắn thật sự rất nóng.
Ôn Độ lấy đồ nên chậm hơn.
Thiết Tỏa ngơ ngác nhìn Ôn Thiều Ngọc, hỏi Ôn Độ: "Anh, vừa rồi đó là ba ruột của anh à?"
"Đúng vậy! Làm sao thế?" Ôn Độ khó hiểu hỏi.
"Vậy ba anh năm nay bao nhiêu tuổi? Trông người đó trẻ ghê." Thiết Tỏa nói: "Nhìn trẻ hơn anh Đông nữa. Cảm giác như có thể nhỏ hơn anh Đông mười mấy tuổi."
Ôn Độ: "???"