Cái quái gì thế? Tuổi tác của ba cậu và anh Đông cũng không chênh lệch nhiều lắm.
"Em nên đi tìm người khám mắt cho mình đi, ba anh năm nay 33 rồi."
Thiết Tỏa nhỏ giọng nói: "Anh Đông năm nay hình như mới ba mươi hai!"
"Ông ấy già rồi." Ôn Độ dừng bước: "Xét từ khía cạnh khác, ông ấy là một người đàn ông dũng cảm đảm đang."
"Không phải, đây không phải trọng điểm."
Thiết Tỏa luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bỗng nhiên cậu ta nghe thấy tiếng Tiểu Ni học thuộc bài, lập tức nhìn chằm chằm Ôn Độ.
Ôn Độ không quan tâm Thiết Tỏa, cậu mang theo đồ vào trong, định tắm rửa thay quần áo trước rồi sau đó đi tìm người bàn chuyện làm ăn. Phần lớn những miếng da trong tay này có thể đều là hàng tốt.
Cậu có thể bán với giá gấp đôi.
Vốn dĩ cậu định tìm ông chủ Hoàng nhưng nhà máy của ông chủ Hoàng không ăn nổi số hàng này.
Không ít ông chủ lớn của Hương Thành mở nhà máy buôn bán ở đây, hơn nửa số hàng của người ta đều bán cho người nước ngoài. Những món hàng cao cấp làm bằng da thật này có thể bán gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.
Nếu Ôn Độ không cố gắng đi kiếm tiền một phen thì sẽ có lỗi với lần giày vò này của cậu.
Cậu bước đi thật nhanh, trong chớp mắt đã vào nhà.
Ôn Thiều Ngọc đứng ở cửa phòng, không biết mình phải đi đâu.
Ôn Độ đi tới chỉ vào bên trong nói: "Đi vào từ bên này, lên lầu hai."
"Ba xách giúp con một cái."
"Đây." Ôn Độ không khách khí!
Ôn Thiều Ngọc đưa tay nhận lấy hành lý trong tay con trai, đi theo phía sau con trai.
Lên tầng hai.
Ôn Độ chỉ vào phòng bên cạnh nói: "Ba tự chọn giữa phòng này và phòng này nhé, ba muốn ở chỗ nào cũng được. Lầu hai chỉ có một mình con ở."
Nói xong, cậu mang theo hành lý vào phòng mình.
Ôn Độ mở tủ quần áo, tìm được hai bộ quần áo mùa hè từ bên trong, lấy chúng ra đưa cho ba cậu.
"Áo sơ mi ngắn tay, ba mặc tạm đi! Tắm rửa trong này, có thể tắm trực tiếp ở đây nhưng không được đi vệ sinh. Đi vệ sinh thì đi bên ngoài. Dưới lầu có ba mẹ con Triệu Hiểu Phi ở, lúc ba đi xuống nhớ chú ý một chút.”
“Phòng nhỏ hai bên là của công nhân, ba không cần để ý đến bọn họ. Ba tắm rửa xong thì đi ngủ đi, nếu đói bụng thì ra ngoài ăn gì đó rồi quay lại. Con ra ngoài làm chút chuyện, có thể sẽ về hơi muộn. Đến lúc đó Thiết Tỏa sẽ lên
ăn cơm."
Ôn Độ dặn dò ba cậu xong bèn xuống lầu tắm.
"Con đi đây, có việc gì ba cứ đến tìm Thiết Tỏa, không cần khách khí, đó là cháu của ba."
Ôn Thiều Ngọc nói: "Ba biết rồi."
Ôn Độ yên tâm rời đi.
Ra đến cửa, Thiết Tỏa vẫn còn đang canh giữ, Ôn Độ cầm mẫu hàng lên rồi dặn dò Thiết Tỏa: "Lát nữa nếu ba anh ra ngoài em nhớ nói cho ông ấy biết chỗ nào có đồ ăn, nếu anh về muộn thì em ăn cơm nhớ gọi ông ấy."
"Hả?" Thiết Tỏa gật đầu chậm nửa nhịp: "Vâng."
Ôn Độ đạp xe ra ngoài.
Mới đi được nửa tháng mà nhiệt độ ở Sở Thành đã tăng vọt.
Còn chưa tới thời điểm nóng nhất cũng đã làm cho người phương Bắc là cậu có chút chịu không nổi.
Thiết Tỏa ngồi ở cửa trông hàng, thấy Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi phòng, lại nhìn khuôn mặt có kích thước cũng tương đương mình, cậu ta không thể tin được đây lại là ba ruột của anh trai cậu ta.
"Thật khó tưởng tượng được, đã ba mươi ba rồi!"
Lại nhìn chị Tiểu Phi ba mươi bốn!
Thiết Tỏa bỗng nhiên trừng to mắt, cậu ta cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật lớn động trời.