"Cậu vẫn chưa trưởng thành, không thể lái xe." Vệ sĩ mở miệng.
Ôn Độ: "..."
Được thôi, ai lái xe cũng được!
Vệ sĩ lái xe đến nơi.
Trong sân có không ít người bước ra đứng chỉnh tề bên cạnh. Luật Hạo Chi ngồi trong nhà chính, cửa cũng không đóng, đèn vẫn bật, không hề sợ bị muỗi cắn.
Thấy Ôn Độ đi tới, Luật Hạo Chi phân phó cho quản gia bên cạnh: "Chú Đức, đi kiểm hàng đi."
"Vâng, cậu chủ."
Người đàn ông trung niên được gọi là chú Đức bước ra ngoài, lúc đi đến bên cạnh Ôn Độ thì hiền lành nói: "Cậu chủ Ôn, cậu vào trước đi, để tôi ở đây xem là được."
Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên được người khác gọi là cậu chủ làm Ôn Độ không quen lắm.
Cậu vào phòng, phát hiện sách mà Luật Hạo Chi đọc đều là sách nước ngoài, nội dung trong sách đều có liên quan tới triết học. Cậu đánh giá Luật Hạo Chi, dường như đang suy nghĩ vì sao thằng nhóc này lại muốn đọc những quyển sách
đó.
Chẳng lẽ sau này Muốn làm triết gia?
"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Luật Hạo Chi bất ngờ ngẩng đầu, đánh giá Ôn Độ, nâng sách của mình lên hỏi: "Cậu đọc hiểu à?"
"Đọc không hiểu, cho nên tò mò." Ôn Độ sẽ không thừa nhận mình có thể đọc hiểu những quyển sách này.
Cũng sẽ không nói cho Luật Hạo Chi biết rằng vừa vặn mình cũng đã đọc qua ở kiếp trước.
Luật Hạo Chi không để ý, cậu ấy đóng sách lại nói: "Hôm nay giao hàng, sáng mai cậu dẫn theo chú Ôn đi làm sổ tiết kiệm, đến lúc đó tôi sẽ gửi hết tiền vào sổ tiết kiệm. Nếu cậu cần tiền mặt, tôi cũng sẽ chuẩn bị một phần tiền mặt cho cậu.”
"Tôi có thể lấy đô la không?"
Luật Hạo Chi kinh ngạc, nhưng không từ chối: "Có thể!"
"Vậy ngày mai cậu dẫn ba tôi đi làm tài khoản ở bên kia đi."
Ôn Độ không lo lắng Luật Hạo Chi sẽ đổi ý, Luật Hạo Chi có thể giao em trai của mình cho cậu không phải bởi vì không quan tâm đến em trai, mà là quá quan tâm. Những người như vậy thường không xấu.
Một người giống như mình, tìm em trai nhiều năm đến vậy cũng không từ bỏ thì không phải là người xấu.
"Cậu đúng là rất yên tâm về tôi."
"Chút tiền nhỏ này cậu cũng không để trong lòng."
Luật Hạo Chi nhướn mày, hỏi cậu lần nữa: "Cậu thật sự không cần để lại chút tiền trong tay à?"
Nghĩ đến mảnh đất có ngọn núi nhỏ kia, Ôn Độ nói: "Cho tôi thêm năm mươi nghìn đi."
"Được."
Luật Hạo Chi đồng ý.
Chờ đến khi kiểm tra hàng xong, hai người ký hợp đồng, sau đó Ôn Độ trở về.
Về đến nhà, mọi người trong nhà vẫn chưa ngủ.
Ngay khi cậu bước vào, bọn họ vẫn dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn cậu.
"Vẫn chưa ngủ cả à?"
Ôn Độ nói xong lại lướt qua mọi người định lên lầu.
Thiết Tỏa bỗng nhiên lớn tiếng hỏi: "Anh, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
"Mười hai, à, mười ba! Đến Tết sẽ tăng thêm một tuổi." Ôn Độ quay đầu lại, nói với Triệu Kiến Đông có sắc mặt phức tạp: "Lúc ấy em nói mình hai mươi là bởi vì tuổi còn nhỏ ở bên ngoài sẽ dễ bị bắt nạt."
Triệu Kiến Đông vội nói: "Hiểu được, hiểu được."
"Ừm, còn có chuyện gì khác không?" Ôn Độ hỏi nhưng mọi người không ai lên tiếng: "Nếu không có việc gì đi nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai còn có việc phải làm đấy! Đừng để đến lúc đó lại không có tinh thần làm việc."
Sau khi Ôn Độ lên lầu.
Thiết Tỏa mới phát điên nói: "Tôi gọi anh ấy là anh! Anh ấy mới mười ba! Mới mười ba!"
Triệu Kiến Đông nhìn Ôn Thiều Ngọc bên cạnh, há miệng muốn gọi chú. Ôn Thiều Ngọc nhận ra ý đồ của anh ấy, vội vàng nói: “Người anh em, chúng ta tự nói về mình trước nhé. Cậu gọi tôi là anh trai thì cậu chính là anh em của tôi. Con tôi và cậu xưng anh gọi em cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả nhé, được không?"