Triệu Kiến Đông thầm nghĩ trong lòng làm vậy không phải sẽ bị lộn xộn sao?
Nhưng khi anh ấy đối diện với khuôn mặt rất non nớt của Ôn Thiều Ngọc lại hoàn toàn không có cách nào gọi chú.
Thiết Tỏa mờ mịt.
"Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi tiếp tục Gọi anh?"
Đại Ni bỗng nhiên đứng dậy nói: "Em còn gọi là chú nữa!"
Thiết Tỏa cảm thấy trong lòng được cân bằng một cách kỳ quái.
Đại Ni kéo em gái đứng lên nói: "Ông Ôn, cậu, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm nha, tụi con phải trở về nghỉ ngơi rồi!"
Thân thể Ôn Thiều Ngọc chấn động, cả người như đóng băng.
Ông... Ông Ôn???
Ôn Độ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy vẻ mặt của ba cậu là biết ngay trong đầu ba cậu đang suy nghĩ chuyện gì.
"Còn có người Gọi Oanh Oanh là bà cô đấy! Mà người đó còn bằng tuổi với bà nội con. Chẳng lẽ ba quên mất người đó nói gì với ba rồi sao?"
Tâm trạng Ôn Thiều Ngọc đột nhiên chuyển biến tốt.
"Cũng đúng, là vì vai vế của ba lớn, hết cách rồi."
Triệu Kiến Đông phụ họa: "Đúng vậy, vai vế lớn, rất tốt."
Thiết Tỏa: "...”
Làm ơn, mấy người nghĩ xem tôi phải làm sao bây giờ!
Ôn Độ tựa như nghe thấy được tiếng lòng của cậu ta, bèn nói với cậu ta: "Anh nuôi em, em gọi anh là anh có vấn đề gì sao?"
Thiết Tỏa lắc đầu mãnh liệt, nhất thời không còn rối rắm nữa.
"Đúng rồi, mọi người đừng nói chuyện tuổi tác của tôi ra ngoài. Nếu không sẽ không dễ quản lý công nhân, đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng không tiện." Ôn Độ nghiêm túc dặn dò bọn họ.
Triệu Kiến Đông biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề: "Em yên tâm, bọn anh sẽ không nói lung tung."
Ôn Độ nhìn ba cậu.
Ba cậu vừa đến là lộ tẩy, vấn đề của chuyện này nằm trên người ba cậu.
Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc vô cùng mờ mịt.
Ôn Độ bất lực.
Quên đi, xách người này vào trong, dạy dỗ lại một mình.
"Ba, ba vào phòng con một chuyến."
Ôn Độ lên lầu, Ôn Thiều Ngọc đi theo phía sau.
Hai ba con vào phòng, Ôn Độ lấy một quả trái cây ra đưa cho ba cậu: "Rửa sạch rồi, ba lột vỏ ra là có thể ăn luôn, rất
ngon."
"Đây là cái gì?"
"Thanh long."
"Thanh long? Chưa từng nghe nói qua.
Ôn Thiều Ngọc ăn một miếng, phát hiện món này có vị nhàn nhạt, có chút ngọt nhưng cũng chỉ bình thường. Hắn không thích ăn lắm. Nhưng ăn một lát lại cảm thấy thứ này rất ngon.
Ôn Độ chờ ba cậu ăn một lát mới nói: "Ba, sau này ra ngoài, người ta hỏi quan hệ của ba với con là gì thì ba cứ nói là thân thích. Đừng nói ba là ba con."
Ôn Thiều Ngọc dừng động tác ăn thanh long lại, vẻ mặt có chút đáng thương: "Là vì ba cản trở con sao?"
Ôn Độ: "..."
Cậu hít sâu một hơi, giải thích: “Ba, nếu con là trẻ vị thành niên, người ta không tin con thì làm sao còn kinh doanh với chúng ta được? Bởi vì con không muốn lộ tẩy nên mới để ba che giấu quan hệ với con. Chờ thêm vài năm nữa, con trưởng thành rồi thì sẽ ổn cả."
Cậu giải thích rõ ràng, miễn cho ba cậu phải suy nghĩ nhiều.
Ôn Thiều Ngọc nghe hiểu.
"Ra là vậy! Vậy sau này con cứ nói ba là anh trai của con, về sau con gọi ba là anh là được rồi."
Ôn Độ: ".
Cậu không thể tiếp tục nói chuyện với ba mình nữa.
Nếu còn nói tiếp, cậu nhất định sẽ bị ba cậu làm cho bó tay.
"Đúng rồi, còn có chuyện muốn nói với ba. Ngày mai Luật Hạo Chi, anh trai của Chi Chi sẽ dẫn ba đến Hương
Thành. Ba sang ngân hàng bên đó tạo một tài khoản."
Tinh thần Ôn Thiều Ngọc lập tức chấn động: "Đến Hương thành?"
Hắn biết rõ Hương Thành có rất nhiều ngôi sao lớn.