Muốn trở thành ca sĩ thì phải đến Hương Thành.
Nhưng mà...
Hắn nằm mơ cũng không ngờ mới vừa đến đây thì ngày hôm sau đã được đến Hương Thành!
"Tiểu Độ, có phải con thiếu mất một cái tài khoản để bàn chuyện làm ăn với người ta không? Vậy ba làm một cái tài khoản ở đây, sau đó lại đến Hương Thành làm thêm một tài khoản nữa. Tài khoản này giao cho con xử lý, vậy thì ba có thể không cần ở lại đây nữa không?"
Ánh mắt Ôn Thiều Ngọc sáng quắc.
Sáng đến mức Ôn Độ không thể xem nhẹ.
Ôn Độ từ lâu đã sớm chuẩn bị tinh thần rằng ba ruột của mình sẽ kho" khống chế, nhưng lại không ngờ mới sang đây mà đã có chút sắp mất khống chế rồi.
Nhưng ai bảo đây là ba ruột của cậu chứ?
"Ba, có phải ba có ý khác không?"
Ôn Thiều Ngọc ăn xong thanh long, đặt vỏ lên bàn, chà xát tay, lấy lòng nói với Ôn Độ: "Tiểu Độ, con cũng biết ba lớn như vậy rồi mà không có bản lĩnh gì. Thích đọc sách là bởi vì đọc sách mới có thể xem kịch bản, mới có thể viết ra kịch bản hay. Bởi vì ba muốn viết ra một kịch bản có thể hát. Ba muốn để rất nhiều người nghe thấy bài hát của ba, ca khúc của ba."
Từ nhỏ đến lớn, hầu như mỗi ngày Ôn Độ đều có thể nghe thấy ba mình hát.
Chỉ cần trong đại đội có hoạt động gì, ba cậu đều sẽ nhiệt tình đăng ký. Lúc ấy ba cậu nói vận may của hắn không tốt, quân đội mà hắn đến là một quân đội rất vắng vẻ, điều kiện rất gian khổ.
Nếu như có đoàn văn công, nói không chừng hắn còn có thể vào đoàn văn công.
Hai năm sau hắn xuất ngũ trở về, cưới mẹ cậu, không bao lâu sau đã sinh ra cậu.
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà dáng vẻ ba cậu vẫn giống như lúc trước, hoàn toàn không thay đổi. Bởi vì không quan tâm đến chuyện trong nhà nên trông còn có chút phát triển
Sửa soạn lại một chút thì trông không khác biệt là mấy so với cậu.
Cậu là cố ý sửa soạn bản thân sao cho trông miễn cưỡng gần giống hai mươi tuổi, mà ba cậu liều mang sửa soạn mình là để bản thân mình trông trẻ tuổi hơn.
Ôn Thiều Ngọc thấy con trai không mở miệng, trong lòng lo sợ bất an.
Hắn biết đây là bước gần nhất với giấc mộng của mình, nếu như không cố gắng, không tranh thủ, có thể về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Những ca sĩ kia đều rất trẻ, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng hắn đã ba mươi ba tuổi rồi.
Cho dù tuổi tròn cũng là ba mươi hai.
Nếu không tranh thủ thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần có một bài hát thuộc về mình là được.
"Tiểu Độ, cả đời này của ba ngoại trừ ngóng trông con và em gái con lớn lên bình an, sau này có thể hạnh phúc ra thì còn ngóng trông bà nội con có thể sống lâu trăm tuổi. Tiếp theo chính là có thể hát một bài, để thật nhiều người nghe thấy ba hát. Ba.."
"Ba đi đi."
Giọng điệu của Ôn Độ thản nhiên khiến Ôn Thiều Ngọc hoài nghi mình nghe lầm.
Hẳn kinh ngạc nhìn Ôn Độ, vẫn có chút không dám tin, nét mặt mờ mịt.
Ôn Độ thở dài, đây là ba mình, còn có thể làm sao bây giờ?
Chỉ có thể thỏa mãn hẳn.
"Ba muốn làm gì thì làm cái đó đi. Con không có quan hệ ở Hương Thành, ngoại trừ Luật Hạo Chi ra thì không quen biết những người khác. Ba sang đó rồi thì toàn bộ đều phải dựa vào chính mình. Nếu thiếu tiền thì tự lấy từ tài khoản, đừng để người ta lừa. Nếu không kiên trì nổi ở bên đó thì quay về. Con vẫn luôn ở đây chờ ba."
Những gì Ôn Độ có thể làm không nhiều lắm, hiện tại cậu cũng không có năng lực giúp ba cậu ra đĩa nhạc.