Cho nên phụ nữ trong nhà ở nhà chính, phòng nhỏ phía trước để các công nhân ở, tỷ lệ an toàn vẫn rất cao.
Ôn Độ đạp xe trở về, trong nhà cũng đã nấu cơm xong rồi.
Triệu Kiến Đông bưng thức ăn bước ra, thấy Ôn Độ trở về bèn buông đồ ăn trong tay xuống, đi theo Ôn Độ lên lầu.
"Tiểu Độ, tụi anh sắp làm xong việc rồi." Triệu Kiến Đông có chút rầu rĩ.
Ôn Độ nhíu mày: "Không cần lo lắng không có việc. Mọi người làm xong thì phát lương cho bọn họ, ai muốn đi thì có thể đi thẳng."
"Được."
Trong lòng Triệu Kiến Đông không yên nhưng nguyện ý tin tưởng Ôn Độ.
Ôn Độ trở về phòng, giấu đồ đạc trên nóc nhà. Cậu ngồi xuống ghế và bắt đầu suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau đó. Nếu cậu làm công trình thì quay đầu lại mở nhà máy cũng được. Nhưng đó không phải là mục đích cuối cùng của anh.
Cậu muốn tiến quân vào bất động sản.
Chỉ là tiền vốn quá ít.
Hiện tại quan trọng nhất chính là kiếm tiền, sau đó ung dung thản nhiên mua đất. Thừa dịp đất rẻ là có thể mua được về tay.
Về chuyện tìm việc làm, Ôn Độ định ngày mai ra ngoài đi dạo một chút.
Buổi sáng Ôn Độ ăn cơm xong bèn ra ngoài tìm việc.
Ai biết thế nào lại gặp phải người Muốn bán đất của mình.
Ôn Độ nhìn người trước mặt, cau mày nói: "Tôi không mua đất."
"Ông chủ Ôn, cậu mua đi! Đất nhà chúng tôi gần đất nhà cậu. Không tin thì cậu cứ theo tôi đến xem, xem xong rồi thì chúng ta bàn giá cả được không? Giá cả dễ thương lượng."
Ôn Độ hít sâu một hơi, cũng không tiện làm mất mặt người ta, đạp xe đi theo người ta đến phía sau nhà bọn họ.
Người nọ tự giới thiệu trên đường: "Tôi tên là Hoàng Khải Sơn."
"Chú có quan hệ gì với ông tư Hoàng?" Ôn Độ cảm thấy người này ở sát bên ông tư Hoàng thì chỉ sợ không phải thân thích.
"Đó là anh tư của tôi, tôi ở nhà xếp thứ mười ba."
Quả nhiên là anh em.
Chỉ là không ngờ lại nhiều như vậy.
Hoàng Khải Sơn cũng có xe đạp, hai người chỉ tốn năm phút là đến nơi.
"Cậu thấy không, bên cạnh hai ngọn núi cậu mua chính là ngọn núi của nhà chúng tôi. Mảnh đất sau nhà nối liền với mảnh đất này của nhà chúng tôi. Ông chủ Ôn, tôi cũng không gạt cậu, tôi là đang dự định làm ăn nhưng trong có tiền. Hôm nay anh tư của tôi chịu dẫn tôi đi kiếm tiền cùng, tôi không thể bỏ qua cơ hội này được.”
Hoàng Khải Sơn và ông tư Hoàng không giống nhau, hắn ta không khôn khéo như ông tư Hoàng. Nhưng cũng không ngu ngốc.
Mi tâm Ôn Độ nhảy dựng, hỏi: "Chú định bán bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi nghìn! Không, mười tám nghìn! Cậu xem có được không?" Hoàng Khải Sơn thấy Ôn Độ không nói lời nào là biết ngay Ôn Độ đang do dự: "Ông chủ Ôn, tuy chúng tôi chỉ có một ngọn núi nhưng cậu cũng thấy mảnh đất đấy, đều là đất tốt. Tốt hơn đất của anh tư tôi nhiều lắm."
"Được rồi."
Ôn Độ miễn cưỡng đồng ý.
Hoàng Khải Sơn không ngờ lại thuận lợi như vậy, kéo Ôn Độ đi làm thủ tục.
Chờ Ôn Độ trở về, giấu giấy chứng nhận đất đai đi, Ôn Độ mới cười khổ.
Cậu lại hết tiền rồi.
Trong tay chỉ còn lại hai nghìn đồng.
Không thể xài tiền này lung tung được.
Ôn Độ còn đang rầu rĩ, ăn cơm trưa xong cậu lại đi nhận việc. Cũng đều tại Cảnh Duy Châu, nếu không phải Cảnh Duy Châu tạm thời chạy trốn thì một năm này cậu cũng không cần lo lắng mình không tìm được việc.
Bây giờ thì phiền phức rồi.
Ôn Độ đạp xe cả buổi chiều mà vẫn tay trắng trở về.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy trong nhà có người nói chuyện, còn là tiếng nói chuyện của rất nhiều phụ nữ.