Ôn Độ vào trong xem xét, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Uông Bình mang thai, bên cạnh là mười mấy nữ đồng chí. Vóc dáng các cô ấy đều không cao, làn da ngăm đen, cặp mắt giản dị trông giống như Uông Bình, đều là kiểu phụ nữ thành thật an phận.
Uông Bình thấy Ôn Độ bối rối bèn nói: "Ông chủ, tôi không biết chỗ chúng ta đã tuyển được công nhân rồi. Bây giờ tôi sẽ để mấy cô ấy trở về."
Chị ấy không có bản lĩnh gì, vốn định về thôn tìm người đến làm việc.
Nhưng đàn ông trong thôn đều ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ có phụ nữ. Chính chị ấy đã từng làm việc trên công trường nên biết phụ nữ cũng có khả năng đó. Ông chủ không tìm được ai thì những người phụ nữ như họ sẽ đứng ra đảm nhiệm trước.
Cũng không thể để cho ông chủ bồi thường tiền.
Uông Bình nghĩ vậy, bèn dẫn theo một đám phụ nữ tới.
Nhưng không ngờ ông chủ lại lợi hại hơn chị ấy nghĩ, người ta đã sớm giải quyết xong chuyện rồi. Uông Bình cảm thấy mình đã làm ra một chuyện ngu xuẩn, trong lúc nhất thời trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Ôn Độ nhìn những người phụ nữ kia, hỏi: "Các chị ấy biết làm gì?"
Uông Bình biết bọn họ ngại mở miệng, vì thế thay bọn họ trả lời: "Cái gì chúng tôi cũng biết làm. Cũng có thể đến công trường làm việc!"
"Trên công trường không cần nhiều người như vậy." Ôn Độ vừa mở miệng, ánh sáng trong mắt của những người phụ nữ kia lập tức bị dập tắt: "Nhưng..."
Ôn Độ chuyển đề tài.
Những người phụ nữ kia đồng loạt nhìn sang.
"Các chị không cần đến đó cũng được."
Những nữ đồng chí được Uông Bình mang đến lập tức ngạc nhiên nhìn Ôn Độ.
Ôn Độ nghiêm túc nói: "Tôi mới mua mấy ngọn núi, phía dưới có mấy mảnh đất. Không thể bỏ hoang mấy mảnh đất này được, phải trồng chút rau dưa hoặc là hoa quả gì đó. Nếu các chị có thể làm việc này thì tất cả có thể ở lại. Tiền lương không nhiều, một tháng hai mươi đồng nhưng bao ăn bao ở."
Những nữ đồng chí kia đều là người trong thôn, cả đời cũng chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Vốn dĩ các cô ấy cho rằng Ôn Độ không cần người nên có khả năng là không ở lại được, muốn về thẳng. Nhưng bây giờ vừa nghe thấy mình có thể ở lại mà mỗi tháng còn được nhận thêm hai mươi đồng.
Mỗi một người đều vô cùng vui mừng.
"Các chị thương lượng một chút đi, nếu được thì dọn dẹp căn nhà phía sau. Sau này các chị sẽ ở đó."
Ôn Độ nói xong bèn gọi Uông Bình tới: "Chỗ của chúng ta vẫn chưa tuyển được người nấu cơm nào khác. Chị tìm thêm bốn đồng chí nữ tới đây, mọi người phụ trách nấu cơm. Tiền công vẫn như cũ, chuyện phòng bếp bên này đều nghe theo chị Tiểu Phi."
Uông Bình còn tưởng rằng người nấu cơm đã sớm có đủ rồi.
Không ngờ Ôn Độ lại để lại cho chị ấy một vị trí, cộng thêm chuyện Uông Bình đang mang thai nên hốc mắt có hơi nông.
"Tôi nhất định sẽ nghe lời chị Tiểu Phi."
Ôn Độ cũng không nhiều lời: "Được rồi, chị từ xa đến đây, về nghỉ ngơi trước đi. Lúc mang thai đừng để mình một nhọc, nếu không sẽ dễ làm tổn thương đứa bé."
"Ừm."
Uông Bình lại muốn khóc.
"Chuyện tôi nói đã có tiền lệ rồi nên chị đừng xem nhẹ nó." Giọng điệu của Ôn Độ vô cùng nghiêm túc.
Chuyện này đúng là cậu không dọa Uông Bình.
Kiếp trước cậu đã từng gặp qua một trường hợp như vậy.
Lúc ấy có một cô vợ nhỏ theo chồng mình ra ngoài làm việc. Hai vợ chồng dựa vào tay nghề làm cơm mà bày một sạp nhỏ bên đường.
Một ngày nọ, chồng cô ấy bị ngã và bị gãy chân.
Công việc trong nhà đều rơi vào trên người cô vợ nhỏ.