Triệu Hiểu Phi hết cách, đành phải để cho cô gái khóc xong trước.
Ôn Độ từ trên lầu đi xuống, đến cửa định hỏi Triệu Hiểu Phi đã hỏi thăm rõ ràng chưa, nào ngờ cô gái kia vẫn cứ khóc mãi.
Cậu nhíu mày.
"Vẫn không nói sao? Là không định nói, hay là căn bản không muốn nói? Nếu không muốn nói thì bây giờ đưa ra ngoài ngay đi."
Cô gái kia hoảng sợ nhìn Ôn Độ, trên tay giương nanh múa vuốt, cô gái vô cùng sốt ruột, một chữ cũng không nói nên lời.
Triệu Hiểu Phi nhìn mà không đành lòng, thế nhưng cũng không dám nói thay cô gái kia một câu. Người đứng đầu gia đình này là Ôn Độ, Ôn Độ nói gì cũng đều đúng.
"Em đừng nóng vội, trước hết hãy bình tĩnh lại, cố gắng nín khóc, sau đó nói rõ ràng được không?"
Triệu Hiểu Phi vẫn định để cô gái kia nói rõ ràng trước.
Cô gái kia dùng sức gật đầu, vẫn còn hoảng sợ nhìn Ôn Độ. Một phút sau cô gái không khóc nữa.
Nhưng lúc nói chuyện vẫn còn đứt quãng.
Tuy rằng nghe khó chịu nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói rõ ràng.
"Em bị anh trai của em bán cho người khác. Người đó nói là dẫn em ra ngoài kiếm tiền, sau khi hắn ta đưa em vào trong thành bèn em cho một người đàn ông khác. Người đàn ông kia tìm người huấn luyện em. Lúc đầu em còn tưởng rằng bọn họ coi trọng em nên mới kêu em làm mấy thứ đó. Nhưng em học được một lát mới phát hiện không đúng lắm.”
"Em cũng không ngờ bọn họ muốn em đi hầu hạ đàn ông, làm loại chuyện không đứng đắn này."
"Em muốn chạy trốn nhưng người ta trông chừng em rất kỹ."
"Trong đó có một cô gái từng chạy ra rồi bị người ta đánh thương tích đầy mình. Sau này em mới biết tất cả các cô gái ở đó đều bị lừa tới. Ở đó còn có một cô bé mới bảy tám tuổi. Cô bé đó rất xinh đẹp, nghe nói sắp bị bán cho một tên ma ốm…”
"Vậy sau này cô chạy ra thế nào?" Giọng điệu của Ôn Độ nghe lạnh thấu xương.
Cô gái kia bất an nhìn thoáng qua Ôn Độ nói: "Nửa đêm sau khi đi vệ sinh em trèo tường chạy ra sân sau. Em sợ bị bọn họ bắt về nên bơi ra khỏi nước. Sau đó lại tìm một chỗ trốn một ngày mới dám bước ra."
Ôn Độ nhìn thoáng qua tóc và quần áo của cô gái kia, biết có thể cô ấy không nói dối.
Cậu vừa nghĩ tới còn có rất nhiều cô gái, có cả một cô bé nhỏ chỉ mới bảy tám tuổi đều bị những tên kia lừa về, tức giận trong lòng không cách nào ngăn chặn.
"Bây giờ cô có thể tìm được đường về không? Biết bọn họ bị nhốt ở đâu không?"
Cô gái kia dùng sức gật đầu: "Em biết, em đã cố ý quan sát rất kỹ."
"Đi theo tôi."
Ôn Độ đạp xe chở theo theo cô gái kia, cậu quay đầu nói với Triệu Hiểu Phi: "Chị Tiểu Phi, nếu có người tới tìm em thì chị nói là em không đi."
Triệu Hiểu Phi cũng không hiểu đó có ý là gì, chỉ nhớ kỹ câu nói kia.
Ôn Độ đạp xe đưa cô gái kia đi báo cảnh sát.
Hiện nay khu vực này được kiểm soát rất nghiêm ngặt, hơn nữa mấy người không ra gì mà đến đây đều sẽ bị trục xuất sang chỗ khác.
Ôn Độ dẫn cô gái kia đến đồn công an, nói chuyện xong, công an lập tức hành động.
Ôn Độ đưa cô gái đi báo cảnh sát xong định rời đi nhưng nào ngờ cô gái kia lại giữ lấy tay áo của Ôn Độ.
"Anh trai, em có thể theo anh trở về không? Em sẽ làm việc, em muốn dùng hai tay của mình nuôi sống chính mình." Cô gái kia sợ hãi bất an nhìn Ôn Độ.
"Chỗ tôi không thiếu người, cô đi chỗ khác tìm việc làm đi."
Ôn Độ vô cùng lạnh lùng xoay người rời đi.