Đến khi cậu về đến nhà, Luật Hạo Chi đã tới. Tâm trạng của Ôn Độ không tốt lắm, cậu lên lầu bắt đầu vẽ bản thiết kế.
Mãi đến chạng vạng, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Một lát sau, Triệu Hiểu Phi đi lên gõ cửa: "Tiểu Độ, công an đến rồi, chú có muốn xuống xem không?"
"Công an tới làm gì?"
Ôn Độ ngoài miệng nói như vậy nhưng đã đứng lên đi xuống lầu.
Cậu xuống dưới lầu một thì nhìn thấy hai công an phá án, lại nhìn cô gái đứng phía sau anh ta cùng với một cô bé đứng bên cạnh cô gái đó, mi tâm trong thoáng chốc nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi.
"Những người khác đã được đưa về nhà nhưng một trong hai người này có một người không có nhà để về, một người không biết nhà mình ở đâu. Hỏi ý kiến hai người họ thì hai người họ muốn tới chỗ cậu."
Công an cũng rất ngượng ngùng.
Ôn Độ lạnh mặt nhìn cô gái kia, lạnh giọng hỏi: "Chỗ này của tôi không phải mở từ thiện, nếu cô muốn đánh chủ ý này lên tôi thì nói thật với cô, không có cửa đâu."
Sắc mặt cô gái kia trắng bệch, cô bé bên cạnh bèn mở miệng nói: "Chú này, sao chú có thể nói chị Lê Hoa như vậy? Chị Lê Hoa có lỗi gì chứ?"
"Tiểu Uyển Oánh, đây là người nhà người ta, người ta không muốn thu nhận chúng ta cũng là chuyện bình thường, em không thể nói người ta như vậy, biết chưa?"
Cô gái tên Lê Hoa kia có âm thanh ấm áp dịu dàng.
Ôn Độ chỉ cảm thấy hai cái tên này có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không thể nhớ ra được.
Cậu chỉ theo bản năng không muốn để hai người này ở lại bên cạnh mình.
"Nếu các cô muốn tìm một công việc, tôi có thể giới thiệu các cô đến nhà máy. Về phần người ta có muốn nhận cô hay không thì phải xem bản lĩnh của các cô."
Ôn Độ không muốn làm khó công an, cũng không muốn hai người này ở lại nhà mình, bèn định đưa đến nhà máy. Công an nói: "Vậy để cô gái này ở lại chỗ cậu vài ngày, hai ngày nữa chúng tôi sẽ phái người đưa cô ấy về nhà." Ôn Độ không ngờ đến cuối cùng vẫn phải giữ người lại.
"Được, bây giờ tôi đi tìm quản đốc Hoàng hỏi một chút xem bên ông ấy có thiếu công nhân hay không, nếu thiếu công nhân thì anh dẫn vị đồng chí này qua đó."
"Đồng chí, làm phiền anh rồi."
"Không phiền."
Ôn Độ đạp xe qua, không bao lâu sau đã trở về nói cho người ta biết kết quả.
Công an đã đưa cô gái tên Lê Hoa đi.
Ôn Độ giao cô bé tám chín tuổi cho Triệu Hiểu Phi chăm sóc.
Lúc ăn cơm tối, Ôn Độ ngồi ở trước bàn giống như thường ngày, nào biết cô bé tám chín tuổi kia lại tiến đến gần nói: "Chú gì đó ơi, sao chú không cho chị Lê Hoa ở lại thế? Nếu Oánh Oánh ngoan hơn chút nữa thì chú có thể cho phép chị Lê Hoa ở lại không?"
Gương mặt Ôn Độ không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo tựa như có thể xuyên thấu lòng người.
Trong đáy lòng Uyển Oánh cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên. Cô bé không nhận được câu trả lời nên chớp chớp mắt, tựa như muốn hỏi Ôn Độ vì sao không trả lời cô bé.
"Chị Tiểu Phi, đưa đứa nhỏ về lại chỗ bọn họ đi."
Ôn Độ nghe thấy hai chữ Oánh Oánh là trong lòng chỉ có chán ghét vô tận.
Không phải bởi vì cái gì khác, mà là cậu đột nhiên nhớ ra đời trước cậu cũng từng gặp một cô gái như vậy. Chẳng qua khi đó Oánh đã mười tám tuổi, mặc váy liền áo nền trắng hoa lam, xinh đẹp động lòng người đứng ở mắt sáng long lanh muốn nói lại thôi.