Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 326

Âm thanh non nớt vui vẻ của Ôn Oanh vang lên trong nhà, không bao lâu sau đã bước ra từ bên trong.

Bà Ôn đã đổ nước rửa mặt cho cô bé xong xuôi, Ôn Oanh tự mình rửa mặt đánh răng, sau đó lắp ba lắp bắp cọ đến bên cạnh bà nội.

Ôm vẻ mặt tràn ngập chờ mong nhìn bà Ôn.

"Con muốn làm gì?" Bà Ôn biết rõ còn cố hỏi.

Ôn Oanh nhỏ giọng nói với bà nội: "Sáng nay con có thể ăn trứng luộc được không?"

"Chậc."

Trên mặt bà nội hiện lên động tác trên tay nhưng không chậm chạp chút nào.

Trực tiếp đưa trứng luộc nước trà vào trong tay Ôn Oanh.

"Mau ăn đi, nếm thử xem hương vị thế nào?"

"Vậy con sẽ thay bà nội nếm thử hương vị của trứng luộc nước trà! Tuy rằng con biết nhất định nó rất ngon."

Miệng mồm Ôn Oanh giống như bôi mật.

Bà Ôn cũng không vạch trần chút tâm tư nhỏ của cô bé, đưa bánh bao nhân thịt cho cô bé.

"Ăn xong trứng luộc nước trà thì ăn cái bánh bao này nữa."

"Vâng ạ.

Lúc này Ôn Oanh đã lột vỏ trứng gà, ôm trứng gà cắn một miếng nhỏ, đôi mắt xinh đẹp vừa đảo quanh một cái đã sáng lên.

"Bà nội, ăn ngon lắm!"

Khóe miệng bà Ôn vui vẻ giương lên nhưng lại cố gắng đè xuống.

"Ăn ngon thật à?"

"Thật sự rất ngon." Ôn Oanh nói xong còn cầm trứng luộc nước trà đưa đến bên miệng bà Ôn: "Bà nội, bà cũng nếm thử một chút đi."

Bà Ôn cắn một miếng, phát hiện mùi vị của trứng luộc nước trà không mặn không nhạt, rất vừa vặn.

"Cũng tạm được."

Đó không phải là bà khiêm tốn, chỉ là bà sợ sẽ không có ai mua nó.

Dù sao so với trứng luộc, trứng luộc nước trà đắt hơn rất nhiều.

Đợi đến khi nồi bánh bao đầu tiên của bà Ôn sắp chín, bà mới đạp xe ba bánh đưa Ôn Oanh cùng xuất phát.

Hai bà cháu đến chỗ thường ngày bán trứng luộc trà.

Ôn Oanh cầm một cái ghế nhỏ, tiếp tục gặm bánh bao nhân thịt của cô bé.

Gần đây không biết có phải bởi vì thân thể lớn lên hay không mà Ôn Oanh có thể ăn hai cái bánh bao trong một bữa.

Ôn Oanh ôm bánh bao, đôi mắt to tròn liến thoắng nhìn qua nhìn lại.

Phía trên chiếc Bếp nhỏ có một cái chậu, trong chậu đựng đầy những quả trứng gà đỏ rực, bốc hơi nóng hầm hập.

Ôn Oanh thấy khách tới mua bánh bao là sẽ cọ đến bên cạnh bà nội, giòn giã hỏi: "Bà nội, con còn có thể ăn thêm một quả trứng luộc nước trà nữa không? Trứng luộc nước trà ăn ngon lắm!"

Bà Ôn cau mày nói: "Đó là để bán, chờ bán xong sẽ cho con ăn."

"Dạ."

Ôn Oanh mất mát trở lại chỗ ngồi, lại ôm bánh bao tiếp tục gặm, ánh mắt kia cũng không chịu rời khỏi trứng luộc trà.

Cô bé còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mọi người tuyệt đối không được mua, tốt nhất là để lại hết cho mình, tuyệt đối không được mua, tuyệt đối không được mua!"

Tuy âm thanh đó không hề nhỏ một chút nào.

Bà Ôn Muốn che mặt trước sự ngốc nghếch của cháu gái, ngay cả tốc độ trả tiền cho khách cũng nhanh hơn không ít.

Bỗng nhiên có người hỏi: "Chị, đây chính là trứng luộc nước trà mà cháu gái chị nói sao?"

Bà Ôn vừa nhìn đã nhận ra hóa ra đây là người hôm qua đến mua bánh bao.

"Đúng vậy, đây chính là trứng luộc nước trà, mới vừa ra nồi nên vẫn còn nóng hổi, cậu muốn nếm thử không?"

Nếu bà Ôn cho người ta nếm thử cả một quả trứng gà thì không quá thực tế.

Vừa lúc bà có mang theo một con dao nhỏ bên người, bà dùng nó để gọt táo cho cháu gái, vì thế bà bóc một quả trứng luộc nước trà ra, dùng dao nhỏ cắt trứng gà thành từng miếng.

"Nếm cả một quả nhất định là không được, cậu nếm miếng này xem sao?" Bà Ôn cắt giấy dầu thành từng miếng nhỏ, đặt miếng trứng luộc nước trà đã được cắt thành từng miếng nhỏ lên trên đó rồi đưa cho khách.
Bình Luận (0)
Comment