Lỡ như tên này nổi điên thì sao?
Hắn xoay người đi ra ngoài, rót một ly nước đặt lên bàn rồi nhanh chóng lui sang bên cạnh.
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, cảm xúc trong đôi mắt thâm thúy kia vô cùng phức tạp.
"Cậu muốn ăn gì? Cháo được không? Bây giờ tôi làm cho cậu ăn." Ôn Thiều Ngọc vì tiết kiệm tiền nên toàn tự mình nấu cơm.
Hắn đợi nửa ngày nhưng người đàn ông vẫn không nói chuyện.
Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi phòng, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng không phải câm điếc, sao đang yên đang lành lại không nói tiếng nào? Bị sốt đến nỗi ngốc luôn rồi hả?"
Nhưng không phải hắn đã hạ sốt kịp thời cho tên kia rồi sao?
Không được!
Con trai hắn nuôi hắn đã rất vất vả rồi, hắn không thể tiếp tục gây thêm phiền toái cho con trai mà nuôi thêm một tên ngốc nữa.
Còn là một tên ngốc cầm dao kề vào cổ hắn.
Bác sĩ gia đình của nhà họ Luật vẫn còn ở đây, Ôn Thiều Ngọc không trực tiếp đến gõ cửa mà cố ý làm bữa sáng phong phú rồi mới đi gọi người ta.
"Bác sĩ, bác có thể giúp tôi xem cậu ta không? Hình như cậu ta bị sốt đến ngu rồi.
"Sốt đến ngu?" Bác sĩ ngẩn ra: "Hôm qua đã hạ sốt, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cũng không đến mức khiến cậu ta sốt ngu đâu."
Ôn Thiều Ngọc trừng to mắt: "Nhưng cậu ta không nói chuyện."
Bác sĩ hỏi: "Có khi nào là do cậu ta không muốn nói chuyện với anh không?"
"Hả?"
Hình như đúng là có khả năng này.
Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến con dao kia, ngay lập tức run lên, hắn nhỏ giọng nói với bác sĩ: "Bác sĩ, ăn cơm xong thì bác về đi, đừng ở lại đây lâu."
"Tôi sẽ kiểm tra lại cho cậu ta, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Bác sĩ vẫn làm tròn bổn phận.
Ôn Thiều Ngọc lo lắng bác sĩ bị tên kia đâm chết nên vội vàng từ chối: "Không cần, tinh thần của cậu ta rất tốt. Bác về trước đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi bác."
"Cũng được.”
Bác sĩ mang theo đồ đạc của mình rồi rời đi.
Ôn Thiều Ngọc không dám vào nhà, hắn lén lén lút lút nhìn thoáng qua trong phòng, suy nghĩ một chút rồi vẫn bưng bữa sáng vào cho tên kia.
"Tôi phải đi làm, cậu ăn xong muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở lại đây dưỡng thương cũng được." Ôn Thiều Ngọc nói xong đóng cửa lại, sau đó hắn không hề chần chừ mà nhanh chóng rời đi ngay.
Hắn không có việc làm, mỗi ngày không phải đang tìm việc làm thì cũng là đang trên đường tìm việc làm.
Không thể ở lại trong nhà nên hắn dự định đi tới cửa nhìn xem.
Nhỡ đâu người đi rồi còn thuận tiện cuỗm thêm đồ đạc nhà hắn thì làm sao đây?
Chỉ là hắn mới vừa mở cửa đã phát hiện bên ngoài có vài người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng đó, hắn bị dọa đến nỗi tay run lên một cái, sau đó đóng cửa lại, không hề nghĩ ngợi mà vọt về phòng ngủ.
"Không xong rồi!" Ôn Thiều Ngọc khẩn trương nói với người đàn ông: "Người đuổi giết cậu hình như đã đến rồi! Cậu đi nhanh lên!"
Đáy mắt người đàn ông lóe lên dấu chấm hỏi.
Đúng lúc này, cửa nhà vang lên.
"Cộc cộc cộc!"
Ôn Thiều Ngọc bị dọa cả người run rẩy: "Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, mau đi đi! Nếu không mạng cũng sẽ không còn nữa đâu!"
"Mở cửa."
Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng.
Tư Đồ Quang Diệu không muốn nói, nhưng nếu anh ấy còn không mở miệng nói lời nào thì chưa biết chừng người trước mắt này còn có thể tưởng tượng ra được gì nữa.
"Hả?"
Ôn Thiều Ngọc sửng sốt.
Hắn nghe lầm rồi phải không?
Mở cửa?
Mở cửa nào?
Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy: "Đi mở cửa."
"À."