Ôn Thiều Ngọc ngoan ngoãn đứng dậy đi mở cửa, người đứng ngoài cửa nhìn Ôn Thiều Ngọc thật sâu rồi mới vòng hắn trực tiếp vào phòng ngủ.
Những người đó có khí thế bức người, Ôn Thiều Ngọc không dám đi vào nên chỉ có thể đứng ở cửa.
Làm như vậy cứ như hắn không phải chủ nhân của căn nhà này mà là một nhân vật nhỏ vô tình xông vào trong.
"Đại ca, đám cháu trai kia đã bị chúng em xử lý rồi." Người đàn ông dẫn đầu cạo đầu đinh, mặt mũi vô cùng dữ tợn nhưng đứng ở trước mặt người đàn ông lại ngoan ngoãn giống như một con mèo lớn dịu ngoan.
Nhưng hắn ta vừa mở miệng đã làm Ôn Thiều Ngọc giật mình.
Ôn Thiều Ngọc không nghe rõ người đàn ông nói gì, chỉ biết mấy người kia ở trong phòng nhỏ giọng nói một ít chuyện rồi mấy tên đàn ông cao lớn kia bước ra ngoài, lúc đi qua bên người Ôn Thiều Ngọc còn cố ý liếc mắt nhìn Ôn Thiều Ngọc một cái.
Ôn Thiều Ngọc ù ù cạc cạc bị bọn họ nhìn.
Chờ người đi rồi, Ôn Thiều Ngọc mới trở về phòng ngủ hỏi người đàn ông kia: "Bọn họ không quen biết cậu sao?"
"Không quen biết."
Đôi môi mỏng của Tư Đồ Quang Diệu khẽ hé mở, lạnh lẽo phun ra ba chữ.
Viếng mồ mả đốt báo, gạt ma lừa quỷ à?
"Tôi nghe thấy bọn họ gọi cậu là đại ca đấy!"
Tư Đồ Quang Diệu nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Vậy cậu đi cùng bọn họ đi chứ? Cậu ở lại chỗ tôi làm gì?" Ôn Thiều Ngọc cũng không muốn giữ một nhân vật nguy hiểm ở trong nhà.
"Không được à?"
"Đương nhiên không được!"
Ôn Thiều Ngọc vô cùng ai oán, ai lại chấp nhận chuyện sáng sớm tỉnh dậy bị người ta dùng dao kề cổ chứ?
Hắn đâu có chê mạng mình dài.
"Tôi không thể cử động." Tư Đồ Quang Diệu giải thích: "Vết thương sẽ nứt ra."
Ôn Thiều Ngọc cũng biết, hắn bĩu môi nhưng không tức giận nói: "Vậy sáng nay là sao?"
"Tôi lo lắng anh là do người khác phái tới hại tôi." Tư Đồ Quang Diệu yếu ớt tựa vào đầu giường: "Lúc ấy đầu óc tôi không được rõ ràng, vô thức làm ra hành động phòng bị."
"Cậu thấy tôi giống kẻ ngốc à?" Ôn Thiều Ngọc nói thẳng: "Cậu Muốn ở lại dưỡng thương cũng được nhưng ném dao của cậu tới đây. Nếu không bây giờ cậu phải đi ra khỏi chỗ này."
Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng đối phương không đồng ý, nào ngờ đối phương trực tiếp ném dao tới.
Hắn vội vàng trốn ra ngoài cửa, rất sợ dao không cẩn thận đâm vào người hắn.
Ôn Thiều Ngọc tịch thu dao của đối phương, ngay lập tức kiên Cường hẳn lên: "Về sau cậu phải nghe lời tôi, biết chưa?"
Nói xong hắn đi ra ngoài, một giây cũng không dám đối diện cùng người ta.
Tư Đồ Quang Diệu: "..."
Anh ấy tỉnh dậy sau nửa đêm.
Sau khi tỉnh lại mới phát hiện phòng khách có điện thoại, bèn gọi điện thoại cho thủ hạ.
Những người ở khu Bắc cho rằng anh ấy đã chết rồi nên khí dáng vẻ vô cùng kiêu căng phách lối. Ngoại trừ tâm phúc của anh ấy, trong số thủ hạ của anh ấy cũng có nội gián. Lần này anh ấy dự định tương kế tựu kế, tìm ra hết những kẻ làm phản.
Về phần thông tin của người trước mắt này, anh ấy cũng đã điều tra rõ ràng.
Nếu không anh ấy cũng sẽ không ở lại đây.
Những thứ này Ôn Thiều Ngọc không biết, hắn chỉ giấu con dao rồi đi vào phòng ngồi trên ghế trước mặt người đàn ông, bắt đầu tính tiền của mình.
"Tiền thuốc men cậu phải thanh toán một chút, còn có chi phí ăn uống vệ sinh." Tiền mà Ôn Thiều Ngọc tiêu đều là tiền gửi ngân hàng của hắn.
Sau khi tới Hương Thành, Luật Hạo Chi đã đổi tiền đô thành tiền tệ bên Hương Thành.