Trong khoảng thời gian này, hắn đến đài truyền hình chờ đợi Muốn tìm một cơ hội nhưng người ta căn bản không để ý tới hắn. Tiền trong túi hắn càng ngày càng ít, nếu còn tiếp tục như vậy thì phải tìm một nhà máy để đi làm trước.
Tư Đồ Quang Diệu đã lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy có người đòi tiền với mình.
"Chờ tôi đi, tôi sẽ đưa tiền cho anh."
"Được."
Ôn Thiều Ngọc vốn không ôm hy vọng nhưng người ta chịu đưa nên hắn cũng vô cùng vui vẻ.
Tư Đồ Quang Diệu nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn thịt."
"Chờ chút."
Ôn Thiều Ngọc cũng không nỡ ăn nhưng vừa nghĩ tới mua cho người này thì mình còn có thể ăn chực một bữa, thế là không nói hai lời nhanh chóng đi mua thịt.
Hắn muốn ăn thịt kho tàu nên làm thịt kho tàu.
Bối cảnh gia thế của Tư Đồ Quang Diệu rất tốt, thích ăn cơm Tây, đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy thịt kho tàu nhưng rất ít khi ăn món này. Hiện tại trước mặt có thêm một phần thịt kho tàu, anh ấy cảm thấy dầu mỡ quá nên không muốn động đũa.
Ôn Thiều Ngọc thấy anh ấy không ăn bèn hỏi: "Cậu không ăn sao? Không ăn thì đừng lãng phí."
Hắn sẽ không khách sáo!
Tư Đồ Quang Diệu nào gặp qua loại người này, mắt thấy thịt kho tàu càng ngày càng ít, anh ấy cũng vội vàng cướp thịt ăn.
Bất ngờ, thịt rất ngon.
Ăn một bữa cơm, bầu không khí giữa hai người trở nên dịu hơn rất nhiều.
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy quen thuộc với người ta, thế là dùng giọng điệu của anh cả giáo dục nói: "Cậu nói xem cậu còn trẻ cũng không học giỏi, còn thiếu chút nữa đã mất đi cái mạng nhỏ của mình.”
“Cậu sống thế này thì không được lâu dài đâu. Làm người phải kiên định làm người. Chờ vết thương của cậu khỏi rồi thì cứ thành thật tìm một nhà máy mà làm việc. Nếu cậu lo lắng mình bị người ta tìm thấy ở đây, cậu cứ đến Sở Thành, dưới tay con trai tôi có một đội công trình, cậu chỉ cần chịu khổ là nhất định có thể sống một cuộc sống ổn định.”
Tư Đồ Quang Diệu mở công ty bị người ta theo dõi: "..."
"Con trai tôi rất giỏi. Nó mới mười hai tuổi nhưng đã xuôi Nam làm công. Mới một tháng đã gửi về năm trăm đồng cho gia đình. Cậu không biết đấy thôi, người ở quê chúng tôi đều vô cùng hâm mộ. Trông cậu cũng không lớn hơn con trai tôi mấy tuổi, tuổi còn nhỏ mà không học tốt thì không thể được."
Tư Đồ Quang Diệu đã hai mươi tám không nhịn được mở miệng: "Năm nay tôi đã hai mươi tám rồi."
"Hả, hai mươi tám à? Vậy chẳng phải là em trai tôi sao." Ôn Thiều Ngọc uống nước sôi để nguội, than thở nói: "Con trai tôi ưu tú như vậy, người làm ba như tôi nhất định phải cố gắng đuổi kịp!"
Tư Đồ Quang Diệu không muốn nghe Ôn Thiều Ngọc nói nhảm.
Anh ấy cúi đầu xem báo, bỗng nhiên trên báo viết đến chuyện ở Sở Thành, vì thế anh ấy nói: "Có người một ngày xây một tầng lầu, sáng tạo kỳ tích."
"Ai mà lợi hại đến vậy?" Ôn Thiều Ngọc ngay lập tức bị phân tán lực chú ý.
Tư Đồ Quang Diệu nói: "Một ông chủ họ Ôn, tên là Ôn Độ."
"Ai?"
Ôn Thiều Ngọc tiến lại gần, tiến đến trước mặt Tư Đồ Quang Diệu rồi trực tiếp ngăn cản trước mặt của anh ấy, sau khi nhìn thấy cái tên trên báo mới kích động hô lên: "Đây là con trai tôi! Con trai tôi thật giỏi!"
Vẻ mặt của Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc: "Con trai anh không phải mới mười hai tuổi sao?"
"Mười ba!" Ôn Thiều Ngọc cảm khái nói xong còn không quên tách ngón tay Tư Đồ Quang Diệu ra, cẩn thận rút tờ báo: "Đây là báo Hương Thành đưa tin về con trai tôi, tôi muốn cất đi. Sau này gặp lại con trai tôi sẽ đưa cho con trai tôi xem."