"Nếu không thì cháu mua núi làm gì chứ? Cháu cũng không phải người tiêu tiền như nước" Ôn Độ nhìn mấy thứ ông Hoàng đan bèn trí nói: "Thúc công, cháu sẽ cung cấp cho ông một vụ làm ăn kiếm tiền, ông lấy mảnh đất đó cho cháu được không?"
Ông Hoàng không hề bị lay động: "Ông cũng không có bản lĩnh đó."
"Thúc công, ông thật sự không muốn kiếm tiền sao? Ông nhìn xem mấy cây vải trong sân nhà ông đi, ông thật sự nguyện ý để chúng bị hỏng vì không thể ăn hết như vậy à?" Ôn Độ thấy mí mắt ông ấy giật giật, cong cong khóe miệng: “Những thứ này đều là tiền mà!"
"Thằng nhóc cháu đừng hòng lừa ông, nếu cháu thật sự muốn kiếm tiền thì trồng nhiều cây vải như vậy làm gì? Phải mất vài năm mới có thể kết quả. Cháu trồng vải khắp núi thì ít nhất sáu bảy năm sẽ không thể kiếm được một đồng tiền nào.” Ông Hoàng đã đan giỏ xong trong lúc nói chuyện, để ở một bên dự định đem đi bán.
Có thể kiếm được một chút cũng là một chút.
"Thúc công, ông cứ đem đi bán như vậy thì có thể bán được mấy hào chứ?" Ôn Độ tiếp tục dụ dỗ ông Hoàng: "Cháu có thể khiến hàng của ông tăng giá gấp đôi."
"Xì! Cháu cho là ông khờ à? Thứ này có người chịu mua đã là không tệ rồi, còn bán với giá trên trời?" Nói gì Ông Hoàng cũng không tin.
Ôn Độ dựa vào ghế: "Thúc công, ông không làm được, không có nghĩa người khác cũng không làm được."
Ông Hoàng vẫn không nói lời nào.
Chẳng qua ông ấy cũng không nhịn được bao lâu.
Ông Hoàng tiến lại gần, thấp giọng hỏi Ôn Độ: "Cháu thật sự có thể khiến những thứ này của ông bán được với giá tốt?"
"Không riêng gì cái này, còn có mấy cây vải trong nhà của ông cũng đều có thể kiếm được cho ông một món hời." Ôn Độ không nói ngoa, đúng là cậu có cách thật.
Ông Hoàng cắn răng một cái: "Được, vậy cháu bán đồ giúp ông trước, ông sẽ mua đất cho cháu."
"Thúc công, sợ là không được." Ôn Độ từ chối.
Ông Hoàng nhướn mày: "Thằng nhóc, cháu đang đùa giỡn ông à?"
"Không phải vậy đâu!" Ôn Độ nói lý với ông ấy: "Thúc công, nếu như người trong thôn đều biết những thứ này có thể bán ra tiền, vậy thì ông cảm thấy bọn họ sẽ tha cho đất hoang sao?”
“Trước kia không ai động đến đất hoang, không muốn phí sức là bởi vì có trồng cũng không kiếm được tiền mà lại còn vất vả. Hiện tại chỉ cần có thể kiếm tiền thì còn ai có thể chịu từ bỏ những mảnh đất đó chứ? Ông cũng biết trong tay cháu không có bao nhiêu tiền nên muốn mua một mảnh đất rẻ. Chờ vào tay rồi thì đừng nói là giúp ông, ngay cả cây vải trong thôn cháu cũng có thể giúp mọi người bán với giá cao."
Ông Hoàng biết thằng nhóc này nói thật, nhưng vẫn do dự.
Ôn Độ hạ một liều thuốc mạnh: "Đến lúc đó cháu sẽ bán cây vải của các ông trước. Khi đó người trong thôn có đến tìm cháu một mình cháu cũng mặc kệ, để bọn họ đi tìm ông. Sau đó cháu nhất định sẽ nể mặt ông nên mới đi quan tâm đến những chuyện khác."
Ông Hoàng ở trong thôn đã lớn tuổi, chưa kể vai vế lớn, đức cao vọng trọng nhưng người trong tộc đều rất kính trọng ông ấy.
Nếu ông ấy có thể lôi kéo người trong thôn làm giàu, vậy thì đó chính là công đức to lớn.
Về sau nói không chừng còn được viết vào gia phả.
Sao ông Hoàng có thể không động lòng.
Nhưng đây đều là lợi ích rất nhỏ, dù sao mảnh đất hoang kia tuy rằng hoang nhưng diện tích lại không hề nhỏ một chút nào.
Ông Hoàng ít nhiều gì vẫn có chút do dự.
"Thúc công, chỉ cần trong thôn chúng ta có rau và có những loại hoa quả ở thôn khác là chúng ta đều có thể giúp họ kiếm tiền. Hơn nữa còn là lâu dài. Nhà máy của cháu xây xong chắc chắn cũng phải tuyển công nhân, cháu sẽ ưu tiên tuyển người trong thôn chúng ta, ông thấy vậy có được không?"