Cái khác đều là giả, câu cuối cùng là thật.
Ông Hoàng không do dự nữa.
"Lời này là chính cháu nói, nếu cháu nói mà không giữ lời..."
"Ông cứ đập phá nhà máy của cháu."
Ôn Độ nói tiếp.
Ông Hoàng cắn răng đứng dậy: "Được, ông sẽ hỏi thăm chuyện này giúp cháu một chút."
"Vậy thúc công, ông có thể đan kiểu giỏ này không?" Ôn Độ khoa tay múa chân nhưng lại cảm thấy khoa tay múa chân không rõ ràng lắm, thế là cậu bảo ông ấy tìm một tờ tiền giấy.
Cậu dùng bút chì vẽ ra hình dáng để ông Hoàng xem.
"Không phải cái này rất đơn giản sao? Đây không phải là đang lừa gạt người khác đó chứ? Chẳng đựng được thứ gì cả." Mặt mũi ông Hoàng tràn ngập nghi ngờ.
Ôn Độ cười đưa ra yêu cầu: "Thúc công, vậy ông có thể giúp cháu thiết kế đẹp mắt hơn không?"
"Sao lại không được chứ, cháu chờ chút." Ông ấy nói xong bèn bắt đầu thiết kế.
"Thúc công, đế rổ không cần quá lớn, cái xách này thì làm to chút, mặt trên tốt nhất là thêm chút hoa văn, đúng đúng, cứ như vậy..."
Mặt mũi ông Hoàng không được kiên nhẫn, há miệng muốn mắng nhưng Ôn Độ lại nói: "Thúc công, ông muốn kiếm tiền thì cứ làm theo yêu cầu của cháu."
"Chúng ta đừng gây khó dễ với tiền, được không?"
Ôn Độ mỉm cười.
Quên đi, nể tình tiền, ông ấy không chấp nhặt với thằng nhóc này.
Động tác của ông Hoàng nhanh nhẹn nên cho dù Ôn Độ yêu cầu cao thì vẫn thuận lợi thiết kế xong.
"Cái này? Cái này có thể làm gì? Đây không phải là phá của sao? Cháu gái ông đào rau dại cũng không cần đến thứ đồ chơi rách nát này." Ông Hoàng càng không ngừng ghét bỏ: "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, trẻ con cũng không cần."
"Ông nhìn xem."
Ôn Độ đứng dậy, leo lên cây, hái vải phía trên cùng xuống, sau đó đặt vào trong rổ do ông Hoàng đan, cuối cùng cậu đặt lên bàn nhìn ông Hoàng.
Ông Hoàng không hiểu: "Cháu làm gì vậy?"
Ôn Độ: ".."
Ông già này không có thiên phú kinh doanh.
"Thúc công, từ nay giỏ sẽ như thế này, vải cũng sẽ được đựng như thế này. Đợi lát nữa vải rơi xuống, giỏ bên ông không đủ, không bán được với giá cao thì cũng đừng trách cháu không nói cho ông biết sớm."
Ông Hoàng thấy Ôn Độ nói lời thề son sắt, có cảm giác như đang nói chuyện giật gân: "Thằng nhóc cháu không phải đang lừa gạt ông ở đây đó chứ?"
"Vậy ông cứ xem như cháu muốn mua mấy kiểu rổ và cây vải này là được." Ôn Độ vốn định giúp đỡ dắt dây, để cho người trong thôn tự mình đi bán vải.
Nhưng sợ rằng bây giờ người trong thôn không Muốn.
Vậy tại sao cậu không kiếm một khoản từ nó?
Ông Hoàng nghe Ôn Độ nói như vậy, lập tức yên tâm.
"Được, lát nữa chúng ông sẽ đi hỏi cho cháu."
Ôn Độ nhận được lời khẳng định nên tâm trạng rất tốt, hàn huyên cùng ông Hoàng thật lâu mới trở về.
Cậu phải tranh thủ thời gian xây dựng nhà máy, bên Luật Hạo Chi đang mua nguyên liệu ở Hồng Kông và Ma Cao nên cậu cũng thuận tiện bảo Luật Hạo Chi mua nhiều chút, bớt lo mà còn bớt việc. Về phần bản thiết kế của mình, Ôn Độ vẽ rất nhanh.
Yêu cầu của cậu rất đơn giản, chỗ nên chừa lại chủ yếu là phân xưởng và nhà ở của nhân công.
Lại là một nơi làm việc.
Hiện tại nhân viên hành chính không nhiều lắm nên diện tích cần cũng không lớn, cái này có thể làm sau.
Ôn Độ lại bắt đầu bế quan, người trong nhà rất ăn ý, không ai đến quấy rầy Ôn Độ.
Cây vải của Ôn Độ phải mất vài năm mới trưởng thành.
Nhưng không phải trồng cây xuống là xong việc, nhỡ đâu sinh bệnh vân vân nên vẫn cần phải chú ý.
Cậu còn thiếu một nhân tài chuyên môn quản lý những cây này.