Ý của Ôn Độ là từ từ học, cho dù không có bằng cấp thì cũng phải tạo ra được một con mắt nhìn chỉ cần nhìn một cái là ra được vấn đề.
Về đến nhà, Ôn Độ Gọt Triệu Hiểu Phi tới.
Triệu Hiểu Phi bị Ôn Độ Gọt riêng như vậy có hơi thấp thỏm.
"Tiểu Độ, chú tìm chị có chuyện gì thế?" Triệu Hiểu Phi bất an nhìn Ôn Độ.
Ôn Độ còn đang bận, nghe tiếng bèn nói: "Chị Tiểu Phi, chị ngồi trước đi, chờ em một chút."
"Chú cứ làm việc của chú, không cần phải để ý đến chị."
Triệu Hiểu Phi ngồi xuống càng cảm thấy hồi hộp hơn.
Ôn Độ bận rộn xong việc mới xoay người lại, hỏi Triệu Hiểu Phi: "Chị Tiểu Phi, chị có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?"
Đây là ý gì?
Trong lòng Triệu Hiểu Phi lộp bộp, Ôn Độ sẽ không đuổi chị ấy đi đó chứ?
Chẳng lẽ là công trình không ổn?
Trong một thoáng ngắn ngủi, trong lòng Triệu Hiểu Phi đã suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng chị ấy vẫn thành thật trả lời: "Chị rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Trước đây chị chưa bao giờ dám nghĩ mình còn có thể có được một cuộc sống như bây giờ."
"Vậy chị có muốn cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn nữa không?" Ôn Độ thẳng thắn hỏi.
Triệu Hiểu Phi sợ ngây người.
"Còn có thể tốt hơn nữa sao?"
Ôn Độ: "..."
Cậu dứt khoát nói thẳng: "Có một việc em định để chị làm."
"Được!"
Không đợi Ôn Độ nói xong, Triệu Hiểu Phi đã đồng ý.
"Chị không muốn biết chuyện em nói là chuyện gì sao?"
"Chị tin chú sẽ không lừa chị."
Triệu Hiểu Phi hoàn toàn tin tưởng Ôn Độ.
Ôn Độ nói: "Vậy được, tiếp theo chị xem trong tay chị có ai thích hợp nhận việc. Lát nữa chị dẫn người theo, đợi bên ấy chuẩn bị xong xuôi thì chị cứ qua thẳng đó."
Ôn Độ cảm thấy tạm thời không cần tuyển người.
Chỉ cần tìm hai người đang làm việc ngoài vườn rau là được.
Mọi chuyện hiện tại đã xong xuôi, chỉ cần một cơ hội.
Ôn Độ đạp xe đi tìm ông Hoàng định xem bên kia chuẩn bị thế nào rồi.
"Thằng nhóc cháu tới thật đúng lúc. Mảnh đất kia cũng không rẻ." Ông Hoàng tiêm trước một mũi thuốc dự phòng cho Ôn Độ.
"Bao nhiêu?"
Ông Hoàng nói: "Một ngàn đồng một mẫu đất."
"Vậy cũng không tính là nhiều."
Ôn Độ ước tính chỉ cần mua ba mươi mẫu đất là đủ, nếu không thành công, sau này cậu sẽ chuyển nhà máy đến địa điểm khác.
"Không phải cháu nói thằng nhóc cháu không đủ tiền sao?" Ông Hoàng trừng mắt.
"Ba mươi mẫu đất tổng cộng là ba mươi ngàn. Cháu vẫn có thể bỏ ra số tiền này." Ngày đó Ôn Độ đi xem đất, ước tính mảnh đất kia có thể có ba mươi mẫu.
Đủ để xây dựng nhà máy.
Nếu làm chợ buôn bán rau dưa thì trước tiên cứ bắt đầu từ nhỏ đến lớn.
Mở rộng từ từ.
Ông Hoàng hừ lạnh: "Cái gì mà ba mươi mẫu, mảnh đất kia tổng cộng là một trăm mẫu."
"Bao nhiêu?" Ôn Độ kinh ngạc.
"Một trăm mẫu đất."
"Không thể nào, mảnh đất kia cùng lắm cũng chỉ có ba mươi mẫu." Ôn Độ nói chắc như đinh đóng cột.
Ông Hoàng đứng dậy đi ra ngoài, còn Gọi Ôn Độ: "Cháu đi theo ông, chúng ta đi xem."
Đến nơi, Ôn Độ mới biết vì sao lại là một trăm mẫu.
Phạm vi mà ông Hoàng chỉ ra to hơn nhiều so với những gì cậu cho rằng.
Sau khi xem xong, Ôn Độ càng hài lòng.
"Mua, thúc công, cháu mua mảnh đất này."
Ông Hoàng khiếp sợ: "Cái không đủ tiền của cháu chính là có thể bỏ ra một trăm nghìn đồng à?"
"Cháu đi tìm người vay."
Ôn Độ đưa ông Hoàng về nhà rồi đi tìm Luật Hạo Chi.
Cậu lấy hai trăm nghìn từ chỗ Luật Hạo Chi.
Còn đưa cho ba cậu một lá thư, bảo ba cậu đưa tiền cho Luật Hạo Chi, sau đó hùng hùng hổ hổ đi tìm ông Hoàng mua đất. Mua đất là chuyện lớn, hiện tại mua một trăm mẫu đất này chỉ tốn một trăm nghìn thật sự không hề lỗ một chút nào.