Chỉ có một trăm nghìn!
Đây chính là Sở Thành đấy!
Cho dù mua sườn núi đổ nát thì về sau cũng có thể tăng gấp đôi, kiếm được một bộn.
Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy thư trong tay Kiều Ngũ, kinh ngạc hỏi: "Đây là con trai tôi gửi cho tôi à?"
"Ừm."
Kiều Ngũ không nói nhiều.
Ôn Thiều Ngọc đã sớm biết, hắn cầm thư vào nhà, khoe khoang nói với Tư Đồ Quang Diệu: "Con trai tôi gửi thư cho tôi, nhất định là nó nhớ tôi rồi."
Tư Đồ Quang Diệu cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc vui sướng mở thư ra, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt nhất thời suy sụp.
Hắn cất kỹ thư, tìm sổ tiết kiệm rồi đi theo Kiều Ngũ.
Nhìn thấy hai trăm bốn mươi nghìn Hương tệ bị lấy ra, trái tim Ôn Thiều Ngọc đều đang rỉ máu.
Sau khi về đến nhà cả người cũng ỉu xìu, căn bản không có tinh thần gì. Ngay cả phim truyền hình chiếu trên TV mà hắn cũng không có tâm trạng xem.
Chỉ cần mắt không mù là có thể nhìn ra được trạng thái khác thường của Ôn Thiều Ngọc.
Tư Đồ Quang Diệu không muốn hỏi nhưng không hỏi cũng không được, dáng vẻ này của hắn thật quá chướng mắt.
"Xài hết tiền con trai tôi kiếm được rồi."
Lần đầu tiên Ôn Thiều Ngọc biết con trai kinh doanh lớn như vậy, tiền kiếm nhanh mà tiêu cũng nhanh.
Điều này làm cho lòng hắn rất không yên.
"Không phải chỉ là tiền thôi sao?" Tư Đồ Quang Diệu còn cho rằng là chuyện lớn.
Ôn Thiều Ngọc yên lặng hồi lâu mới rầu rĩ mở miệng: "Tôi đi tham gia thi hát xong sẽ trở về."
"Trở về? Trở về đâu?"
"Về quê tôi."
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình thật không ra gì, một đống tuổi rồi mà còn chơi đùa lung tung, hắn nên thành thật ở trong nhà kiếm tiền thì hơn.
Tư Đồ Quang Diệu nhíu mày: "Lúc trước không phải anh còn nói muốn làm ngôi sao ca nhạc à?"
"Bộ cái đó chỉ cần muốn là làm được chắc?"
Không phải Ôn Thiều Ngọc nổi giận mà là hắn đã nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi vào ngày hắn báo danh, bản thân hắn nhìn không già tuổi vẫn bày ra đó, hắn không muốn thừa nhận cũng không có cách nào, người ta sẽ không cần một người lớn tuổi như hắn.
Dù sao hắn chỉ cần được đứng ở trên sân khấu hát một bài là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
"Anh cứ bỏ cuộc như vậy à?" Tư Đồ Quang Diệu nhíu mày.
"Không phải bỏ cuộc, mà là tôi muốn về nhà làm ông chủ. Con trai tôi xây cho tôi một cửa hàng quần áo cực kỳ lớn ở kinh đô, đã nghĩ xong cả tên rồi, chờ tôi trở về là có thể làm ông chủ, cũng không cần khổ cực đi làm công cho người ta, nhìn sắc mặt người ta mà sống qua ngày."
Mặc dù Ôn Thiều Ngọc đang cười nhưng trông cười còn khó coi hơn cả khóc.
Hẳn không hối hận về quyết định này.
Vì gia đình, vì không muốn gây thêm phiền toái cho con trai, trở thành hậu thuẫn cho một gia đình có già có trẻ, hẳn
là hắn nên đứng lên như một người đàn ông mới đúng.
"Nhỡ đâu anh có thể ra mắt thì sao?"
"Ra mắt làm gì dễ dàng như vậy? Cậu không biết đó thôi, ngày đó tôi đi báo danh chỉ thấy toàn là người trẻ tuổi. Cả một đám chỉ mới mười mấy tuổi, còn có mấy người săn tìm ngôi sao ở bên cạnh hỏi tới hỏi lui. Chỉ có tôi, người ta vừa nghe đến tuổi của tôi là đã bỏ chạy rồi."
Hẳn nên nhận rõ thực tế từ sớm.
"Anh có muốn đi đóng phim không?"
"Không đi, không biết, không quay."
Tư Đồ Quang Diệu: “…”