tùy chỉnh
“Đóng phim có tiền mà.”
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy Ôn Thiều Ngọc có phần không đánh giá đúng tình hình, đã chẳng còn tiền mà vẫn còn ở đây vùng vẫy làm gì?
Chọn đường vòng để đạt được mục tiêu có được không?
Ôn Thiều Ngọc nghe thấy có tiền, tai nhúc nhích, hơi ngại ngùng hỏi: “Đóng phim một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Mỗi tháng mấy trăm đồng, nếu anh nổi tiếng thì một tháng có thể kiếm được mấy ngàn đồng.”
Tư Đồ Quang Diệu không phải là diễn viên, anh ấy chỉ là từng nghe người khác nói trước đó. Cũng may là đã từng nghe người ta nói, nếu không bây giờ không biết trả lời Ôn Thiều Ngọc thế nào.
“Thật sự kiếm được mấy trăm đồng sao” Ôn Thiều Ngọc động lòng: “Nhưng tôi không biết diễn xuất?”
“Không sao đâu, có lớp đào tạo, anh có thể đi học, học vài tháng là có thể đi đóng phim rồi.”
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, đến lúc đó chỉ cần cho Ôn Thiều Ngọc có cảnh quay là được.
Mỗi tháng đều có lương cố định, ít ra cuộc sống của Ôn Thiều Ngọc cũng được đảm bảo.
Một tháng vài trăm đồng, đến cuối năm hắn cũng tiết kiệm được một ít, về quê ăn Tết cũng không đến nỗi nào.
“Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ đi xem.” Hắn chẳng hề có ý mở miệng nhờ Tư Đồ Quang Diệu giúp đỡ.
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Anh ấy nghĩ rằng đến giờ phút này, Ôn Thiều Ngọc vẫn còn ngây thơ như vậy, có lẽ cũng vì đầu óc không được thông minh lắm.
“Cậu nói xem tham gia cuộc thi hát thì nên hát bài gì nhỉ?” Ôn Thiều Ngọc quay đầu hỏi Tư Đồ Quang Diệu.
“Tất nhiên là những bài hát quen thuộc rồi.”
“Nhưng mà tôi vẫn chưa nói được tiếng của các cậu.”
Ôn Thiều Ngọc thở dài, tìm mấy bài hát tự hát thử vài câu. Hắn cảm thấy cách phát âm của mình rất chuẩn, cũng không biết người khác nghe có chuẩn không nữa.
Hắn quay đầu hỏi Tư Đồ Quang Diệu: “Cậu thấy tôi phát âm được không?”
“Có một chút vấn đề, âm này anh phải phát âm như này...” Tư Đồ Quang Diệu rảnh rỗi không có việc gì làm, nên dạy tiếng địa phương của Hương Thành cho Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc học lại từ đầu như một đứa trẻ.
Có vẻ như năng khiếu ngôn ngữ hắn cũng không tệ lắm, học rất dễ dàng.
“Anh sắp đi nấu cơm phải không?” Tư Đồ Quang Diệu hỏi bằng tiếng phổ thông.
Ôn Thiều Ngọc không hài lòng trừng mắt nhìn anh ấy: “Cậu không thể dùng tiếng địa phương nói chuyện với tôi sao? Như vậy không có lợi cho việc học tiếng địa phương của tôi.”
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Anh ấy ngoan ngoãn dùng tiếng địa phương hỏi lại một lần nữa, Ôn Thiều Ngọc mới khó khăn nói: “Bây giờ tôi sẽ đi nấu cơm ngay, cậu muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
“Vậy tôi sẽ nấu đại một món.”
Ôn Thiều Ngọc nấu mì, làm một bát mì sốt dầu hành.
“Ăn đi.”
Cái này đơn giản, nhanh nhất, tiết kiệm thời gian, còn bớt sức, lại không phải rửa nhiều bát đũa.
Ôn Thiều Ngọc vừa ăn mì, vừa nghe ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình đang phát trên tivi.
Hắn ăn hai miếng, lại hát hai câu.
Tư Đồ Quang Diệu nghe mà muốn đấm cho hắn một trận.
Nhà ai lúc ăn cơm lại không có chút quy củ nào như vậy?
Ôn Thiều Ngọc không hề hay biết, hắn đứng dậy đi lấy nước, thấy Tư Đồ Quang Diệu vẫn chưa động đũa, nên hỏi: “Cậu không ăn à? Hay là không thích ăn?”
“Ăn.”
Tư Đồ Quang Diệu đói bụng.
Anh ấy cau có bưng bát mì sốt dầu hành lên nếm thử một miếng, phát hiện ra cái mì này trông bình thường không có gì lạ, nhưng vị lại rất ngon.
Ôn Thiều Ngọc uống nước xong, còn không quên rót một cốc mang vào cho Tư Đồ Quang Diệu.