“Sau này nếu anh không tìm được việc gì để làm thì có thể mở một quán mì, hương vị của món mì này thật sự rất ngon đấy.”
“Nếu mở quán mì, tôi cũng sẽ về nhà mở.”
Ôn Thiều Ngọc là người yêu gia đình.
Tư Đồ Quang Diệu không hiểu: “Mở quán ở đây không kiếm được nhiều tiền hơn là mở ở nhà sao? Nếu nhớ nhà, có thể đón cả nhà anh qua đây mà.”
“Mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, không thể rời xa quê hương được.” Ôn Thiều Ngọc ăn khá nhanh, ăn xong lại lẩm nhẩm hát theo ti vi.
Hắn còn viết lời bài hát ra.
Hát đi hát lại bên cạnh.
“Ở Hương Thành này có nhiều cuộc thi hát như vậy, anh hoàn toàn có thể tham gia thêm vài cuộc thi nữa, biết đâu lại có công ty đĩa nhạc nào đó muốn ký hợp đồng với anh?”
Tư Đồ Quang Diệu nhận thấy phát âm của Ôn Thiều Ngọc đã rất chuẩn, không cần mình phải sửa nữa.
Ôn Thiều Ngọc đang hát bị ngắt lời, hắn nhìn Tư Đồ Quang Diệu với ánh mắt ghét bỏ: “Nếu cậu đã dưỡng thương
xong rồi thì mau đi đi! Tôi tham gia cuộc thi hát này xong cũng sẽ đi.”
Tư Đồ Quang Diệu: “
Lần đầu tiên Tư Đồ Quang Diệu bị ghét bỏ.
Đến giờ thi hát.
Ôn Thiều Ngọc căng thẳng đến đài truyền hình. Thỉnh thoảng hắn vẫn chưa hiểu người ta nói gì, đứng nép mình ở một góc.
Có người đi tới suýt đu.ng phải hắn, Tư Đồ Quang Diệu vươn tay kéo hắn lại.
“Qua đây ngồi.”
Tư Đồ Quang Diệu kéo tay hắn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Ôn Thiều Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào những người khác, không nói một lời. Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng hắn căng thẳng, đang định an ủi hắn, ai ngờ mắt Ôn Thiều Ngọc sáng rực lên, giọng điệu vô cùng phấn khích.
“Nhiều người đến thật đấy!”
Tư Đồ Quang Diệu: “???”
“Có nhiều người thích hát như vậy thật là tuyệt! Tôi cũng thích hát.” Điều mà Ôn Thiều Ngọc không nói là ở quê nhà, những người như hắn bị gọi lười biếng, không làm ăn gì ra hồn.
Hắn thích cuộc sống hiện tại, có thể tự do hát hò, thậm chí nếu sau này chỉ hát thôi, cũng chẳng ai cho rằng hắn lười biếng, không nghiêm túc.
Tư Đồ Quang Diệu không hiểu nổi cách suy nghĩ của hắn.
Có rất nhiều người tham gia cuộc thi hát, chia thành vòng sơ khảo, bán kết và chung kết. Hiện tại là vòng sơ khảo.
“Cậu nhìn quần áo họ mặc kìa, đẹp thật. Bọn họ còn biết chơi guitar nữa.” Đàn guitar cũng là thứ mà sau khi đến Hương Thành Ngọc mới biết đến, hắn không biết chơi loại nhạc cụ này, chỉ biết những loại nhạc cụ này đều
rất đắt.
Ánh mắt hắn tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Anh cũng có thể học mà.” Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy hắn như vậy có chút đáng thương.
Ôn Thiều Ngọc không nói gì, hắn biết có lẽ mình không có cơ hội.
Học nhạc cụ giống như con nhà nông thời xưa đi học vậy, đều là những thứ xa xỉ.
Nhưng hắn cũng biết chơi nhạc cụ.
Hắn biết chơi khá nhiều loại nhạc cụ đấy!
Đàn nhị, đàn đầu ngựa, kèn sona, đánh trống...
Hắn múa ương ca là đẹp nhất.
Khi nông trường cần người hát hí khúc, đều sẽ tìm đến hắn. Bọn họ cho hắn mặc quân phục, đứng trên sân khấu hát hí khúc.
Mọi người rất thích.
Thứ tự biểu diễn được quyết định bằng cách rút thăm.
Vận may của Ôn Thiều Ngọc không tốt lắm, hẳn rút trúng giữa chừng, nếu phát huy không tốt thì rất dễ bị loại.
“Anh có căng thẳng không?” Tư Đồ Quang Diệu hỏi hắn.
Ôn Thiều Ngọc lắc đầu: “Tôi căng thẳng cái gì? Tôi không hề căng thẳng.”
Sau này về thôn, hắn còn có thể khoe với mọi người xung quanh rằng mình đã từng lên truyền hình hát.
Bây giờ các chương trình truyền hình đều là trực tiếp, hát không hay thì cũng không lãng phí thời gian, ban giám khảo sẽ cho xuống ngay.