“Bận, nhưng bận cũng phải đến thăm ông.” Ôn Độ đặt vài tờ giấy trước mặt ông cụ Hoàng.
“Thúc công, đây là yêu cầu của cháu về chuyện thu mua rau và trái cây, đến lúc đó ai hỏi ông thì ông cứ nói rõ ra. Rau và trái cây sẽ chuyển đến chỗ đất hoang bên kia, khoảng vài ngày nữa sẽ bắt đầu thu mua. Chuyện này ông phải nói với mọi người trong thôn một tiếng. Như vậy mỗi tháng cháu sẽ đưa cho ông một trăm đồng, ông thấy được không?”
Ông Hoàng vừa nghe nói mỗi tháng được một trăm đồng thì lập tức đồng ý ngay.
“Cháu lại còn cho ông một trăm đồng á?”
Ông Hoàng không dám tin vào tai mình, nếu thật sự nhận được một trăm đồng thì ông ấy còn kiếm được nhiều hơn cả con trai mình. Con trai ông ấy làm việc bao nhiêu năm nay, mỗi tháng cũng chỉ được có hơn tám mươi đồng.
Ôn Độ cười nói: “Sao thế? Ông thấy nhiều quá à? Nếu ông thấy nhiều quá, thì một tháng cho ông năm mươi đồng thôi được không?”
“Không nhiều, ông còn thấy ít nữa là.”
“Ông đừng chê ít, mấy cây vải này của ông có thể bán được rất nhiều tiền đó!” Ôn Độ đã hỏi thăm giá cả chỗ Luật Hạo Chi, bên phía Luật Hạo Chi làm việc rất nhanh chóng.
Cậu ấy mua một tòa nhà bỏ hoang, còn mua một mảnh đất lớn ở khu dân nghèo.
Cậu ấy trực tiếp cho người dựng lên những cái lán đơn giản, sau đó phân chia khu vực, và xây dựng luôn một chợ buôn rau củ quả ở đó.
Còn về những rau củ quả ngon nhất mà Ôn Độ đã chọn trước đó, tất cả đều được đặt trong tòa nhà bỏ hoang, làm thành rau củ quả cao cấp.
Ôn Độ về đến nhà, Gọt Uông Bình đến: “Ở quê chị có trái cây gì không?”
“Có, có nhiều lắm.” Uông Bình nói một loạt tên rất nhiều loại trái cây, rồi nói với Ôn Độ: “Ông chủ, nếu cậu thích thì tôi có thể nhờ ba chồng tôi gửi lên một ít.”
Ôn Độ hơi nhíu mày: “Không cần.”
Thái độ của cậu khiến Uông Bình rất lo lắng.
“Chị có muốn giúp thôn chị trở nên giàu có không?” Ôn Độ hỏi chị ấy.
Uông Bình nhỏ giọng nói: “Ai mà không muốn giàu lên chứ? Nhưng tôi cũng không có khả năng đó.”
Người trong thôn bọn họ đều rất tháo vát.
Nghe nói ra ngoài có thể kiếm tiền, không ít người sẵn lòng đi theo. Ngoại trừ một số gia đình không muốn cho vợ con đi, còn lại những nhà nghèo khó, muốn kiếm tiền thì đều theo chị ấy ra ngoài.
Nhưng vẫn còn rất nhiều phụ nữ khác không thể đi được, mà lại muốn kiếm tiền.
“Chị sắp sinh rồi, việc nấu nướng ở đây cứ để chị dâu cả của chị cùng với hai người khác làm. Chị về chịu trách nhiệm thu mua trái cây, mỗi tháng tôi trả cho chị một trăm đồng.”
Ôn Độ nhìn Uông Bình: “Chị có làm được không?”
“Tôi làm được!”
Trong lòng Uông Bình rất lo lắng, nhưng chị ấy cũng biết rằng đây là một cơ hội.
Triệu Hiểu Phi đã được phái đi rồi, những người cùng thôn đi theo chị ấy cũng đã đến những nơi khác. Trong lòng chị ấy cũng không cam tâm, nhưng không cam tâm cũng vô ích, chị ấy còn đang mang thai.
“Vậy được rồi, chị thu dọn đồ đạc rồi về đi. Có chuyện gì thì cứ gửi điện báo cho tôi, tốt nhất là gọi điện thoại. Chi phí tôi sẽ sổ sách phải ghi chép rõ ràng.” Ôn Độ nói một câu, Uông Bình lập tức gật đầu, nghiêm túc ghi
lớp trong lòng.
Ôn Độ liếc mắt nhìn bụng của chị ấy, hỏi: “Có cần bảo mẹ chồng chị về cùng không?”
Uông Bình lắc đầu: “Không cần, để bà ấy ở đây làm việc đi! Chân chồng tôi đã gần hồi phục rồi, anh ấy có thể giúp tôi chạy việc.”
“Được rồi.”
Ôn Độ bảo Uông Bình đi ngay trong ngày hôm đó.
Ký túc xá công nhân bên kia cũng vừa hoàn thành.