Đột nhiên mọc lên một tòa nhà cao mười tám tầng, mỗi ngày một tầng, khiến nhiều người kinh ngạc.
Ôn Độ không chịu trách nhiệm phần nội thất bên trong, nhưng cậu đã vẽ xong bản thiết kế mặt bằng bên trong, nhờ Luật Hạo Chi tìm người làm theo như vậy là được. Cậu kéo người của đội công trình đến khu đất của mình, bắt đầu xây dựng chợ buôn rau củ quả.
Chợ buôn rau củ quả không đòi hỏi kỹ thuật quá cao.
Nhờ Luật Hạo Chi hỗ trợ phần vật liệu nên Ôn Độ bớt đi không ít công sức.
Chỉ trong vài ngày, cậu đã hoàn thành phần xây dựng.
Lúc Luật Hạo Chi đến xem, vô cùng kinh ngạc: “Đội công trình của cậu làm việc nhanh thật đấy.”
“Phía cậu đã xong hết chưa? Nếu xong rồi thì tôi sẽ cho người chuyển rau củ quả qua?” Ôn Độ rất sốt ruột, thời gian chính là tiền bạc.
Bắt đầu sớm ngày nào thì kiếm được tiền sớm ngày đó.
Bên Luật Hạo Chi đương nhiên là không nhanh được như bên Ôn Độ.
Nhưng tầng một đã chuẩn bị xong, có thể dùng tạm trước.
Ôn Độ nhíu mày: “Thế này không ổn.”
"Hả?"
Đây là lần đầu tiên có người nói cậu ấy làm ăn không ổn.
Ôn Độ thẳng thắn nói: “Nếu đã là chợ buôn rau củ quả cao cấp thì có thể hoãn lại một chút thời gian. Còn phải quảng cáo để tạo dựng danh tiếng.”
“Cái này không cần cậu dạy.”
“Vậy cậu định khai trương chợ buôn trong âm thầm à?”
“Ai nói vậy?”
Luật Hạo Chi cau mày, cậu ấy định tìm người làm quảng cáo.
Vì thế lập tức nói ý tưởng của cậu ấy cho Ôn Độ.
Ôn Độ nghe xong, nhìn Luật Hạo Chi với con mắt khác. Không hổ là nhân vật lớn trong tương lai, tuổi còn nhỏ đã có tầm nhìn khác biệt.
“Tôi nghĩ thay vì làm quảng cáo, chúng ta quay một video đi.” Ôn Độ đề nghị.
Luật Hạo Chi nhìn Ôn Độ nói quay phim một cách nhẹ nhàng, không nhịn được mà phản bác: “Cậu biết làm một bộ phim tốn bao nhiêu tiền không?”
Cậu ấy có tiền, có thể đầu tư vào điện ảnh, nhưng nếu thua lỗ thì sao?
“Cậu đầu tư khoảng một trăm ngàn, sắp xếp cho nam chính hoặc nữ chính ở trong cửa hàng trái cây. Để cửa hàng trái cây xuất hiện thường xuyên là được.”
“Ai bảo cậu phải đầu tư để làm cả một bộ phim? Như vậy, lúc phim chiếu, cậu vẫn có thể nhận được tiền hoa hồng, nếu phim nổi tiếng, cửa hàng của cậu cũng sẽ nổi tiếng”
Ôn Độ đưa ra một ý tưởng hoàn toàn mới, Luật Hạo Chỉ nghe xong cảm thấy ý tưởng này rất hay.
“Hơn nữa, yêu cầu của cậu cũng không nhiều, chỉ cần yêu cầu thay đổi địa điểm quay phim của nam nữ chính thôi. Không ảnh hưởng gì đến toàn bộ kịch bản.” Ôn Độ nói như vậy, Luật Hạo Chi càng hứng thú hơn.
“Bây giờ tôi sẽ cho người đi sửa sang lại cửa hàng.” Luật Hạo Chi gọi người tâm phúc của mình đến, giao cho cấp dưới phụ trách việc này.
“Cậu phải biến cửa hàng thành một nơi chuyên bán các loại nguyên liệu và trái cây cao cấp.”
Hiện tại chưa có khái niệm cửa hàng nổi tiếng trên mạng, nhưng đừng đánh giá thấp bất kỳ cửa hàng nổi tiếng nào. Doanh thu của những cửa hàng này chắc chắn không phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng được.
Ôn Độ cảm thấy Luật Hạo Chỉ có thể mở thêm mấy cửa hàng như vậy.
Về những nguyên liệu cao cấp khác, Ôn Độ tin Luật Hạo Chi chắc chắn sẽ có cách.
“Tôi phải tự quay lại một chuyến.”
Điều Ôn Độ nghĩ đến, Luật Hạo Chi cũng nghĩ đến ngay lập tức. Cậu ấy phải quay về để đàm phán với đối tác, nhờ bọn họ chuyển những nguyên liệu cao cấp đến đây.
“Được.”
“Tôi bảo Kiều Vũ ở lại đây. Nếu có vấn đề gì, cậu cứ liên lạc trực tiếp với Kiều Vũ.”