Cũng chỉ vì mấy năm trước, lúc em trai còn nhỏ, lại lười không muốn chấp nhặt với mấy người đó nên mới tạo ra hiểu lầm như vậy.
Nhìn cách em trai xử lý đám vô dụng kia, đủ biết rằng em trai không giống với học sinh tiểu học bình thường.
“Có cần anh giúp gì không?” Luật Hạo Chi tốt bụng hỏi.
Luật Cảnh Chi khinh thường trả lời: “Anh đừng đến gây thêm phiền phức cho em là tốt rồi.”
“Mới mấy ngày không gặp, Tiểu Cảnh đã chán ghét anh rồi sao?” Luật Hạo Chi giả vờ buồn bã. Luật Cảnh Chi khinh bị liếc một cái, chọc cho Luật Hạo Chi bật cười lớn.
Cậu ấy thực sự rất thích trêu chọc em trai.
Mỗi lần trêu chọc em trai, cậu ấy đều vui vẻ suốt mấy ngày liền.
"Về trang viên Bán Sơn à?” Luật Hạo Chi hỏi ý kiến em trai.
Luật Cảnh Chi hờ hững gật đầu.
“Vậy thì về trang viên Bán Sơn.”
Luật Hạo Chi quyết định dứt khoát.
Trang viên Bán Sơn nằm giữa sườn núi, một khu đất đắt đỏ, nơi đây có rất nhiều biệt thự sang trọng tọa lạc.
Biệt thự này của Luật Hạo Chi chiếm diện tích rất rộng rãi, hơn nữa việc cách ly còn được xây dựng theo đúng yêu cầu của thầy phong thủy.
Là một mảnh đất vàng khó kiếm.
Luật Hạo Chi kiếm được số tiền đầu tiên, đã lấy được căn biệt thự này từ tay ông nội.
Điều này khiến cho những người khác trong nhà họ Luật đỏ mắt ghen tị.
Nhưng không còn cách nào khác, vì đây là thứ mà cậu ấy đã đạt được bằng chính khả năng của bản thân, bọn họ chỉ có thể ghen tị mà thôi.
Thủ đoạn của Luật Hạo Chi rất tàn nhẫn, chỉ cần ai động đến cậu ấy, cậu ấy sẽ lập tức phản kích, không chỉ cắn mất một miếng thịt, mà còn cướp luôn cả xương, khiến cho đối phương mất cả chì lẫn chài.
Tuổi còn nhỏ đã nổi tiếng tàn nhẫn, lại được ông nội bảo vệ, những người khác trong nhà họ Luật nếu không muốn bị đuổi ra ngoài, đều không dám trêu chọc Luật Hạo Chi.
Luật Cảnh Chi thì khác.
Đó chỉ là một đứa trẻ con, lại còn là một đứa yếu đuối nữa.
Bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy, ai biết được đứa nhỏ đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Kết quả...
Lần trước đã xảy ra chuyện lớn, Luật Hạo Chi nổi điên, khiến bọn họ mất một khoản tiền lớn.
Bây giờ bọn họ chỉ dám mặc cho mấy đứa trẻ trong nhà gây ra những rắc rối nhỏ nhặt, coi như là một bài học cho hai anh em nhà Luật Hạo Chi. Dù sao thì chuyện của trẻ con, không liên quan đến người lớn.
Luật Hạo Chi cũng chẳng làm gì được bọn họ.
“Nếu em không muốn về nhà, vậy thì cứ ở lại đây luôn đi. Dù sao mỗi ngày đều có tài xế đưa đón em, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.” Luật Hạo Chi đi theo em trai lên tầng, miệng lẩm bẩm.
Cậu ấy không muốn để em trai sống cùng với ba mẹ, cặp vợ chồng đó chỉ biết gây rắc rối và gây tổn thương tâm lý không thể cứu vãn cho em trai.
“Bọn họ sẽ tìm đến đây.”
Luật Cảnh Chi hiểu rất rõ ba mẹ mình, cậu bé cũng biết bọn họ có thể làm ra những chuyện gì.
Thậm chí bọn họ sẽ nhân cơ hội này để chuyển đến ở cùng.
Luật Hạo Chi lười biếng nói: “Vậy thì cứ để bọn họ đến.”
"Ha?"
Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn Luật Hạo Chi, nghi ngờ đầu óc anh trai mình có vấn đề.
Luật Hạo Chi bực bội nói: “Em nhìn anh với cái ánh mắt gì thế?”
“Anh để cho bọn họ vào ở?”