“Bọn họ không có gan đâu.” Luật Hạo Chỉ xoa đầu em trai, nghiêm túc nói: “Tỉnh lại đi, chúng ta xuống dưới nhà xem tivi.”
“Không đi.”
Luật Cảnh Chi từ chối thẳng thừng.
“Con nít đừng có suốt ngày cắm đầu vào sách vở, không có cô gái nào thích mọt sách đâu. Chỉ có yêu tinh mới thích mọt sách thôi.” Luật Hạo Chi cố ý hù dọa Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi đen mặt nói: “Oanh Oanh thích những đứa nhỏ học giỏi. Cậu ấy nói học giỏi mới có thể thay đổi vận mệnh, bảo em dù thế nào cũng phải chăm chỉ học hành! Anh, anh không học thì không được phép cản em học, được chứ?”
Luật Hạo Chi: “...”
Cậu ấy nhớ ra rồi, cô em gái kia của Ôn Độ thích học nhất, gặp ai cũng tẩy não người ta, bảo bọn họ phải học hành chăm chỉ.
“Vậy bây giờ nghỉ ngơi một lát đi, hiếm khi anh về nhà mà.” Luật Hạo Chi năn nỉ, kéo em trai xuống dưới.
Luật Cảnh Chi bị anh trai làm phiền đến phát bực, đành đứng lên dậy xuống tầng.
Quản gia bật tivi lên, Luật Cảnh Chi vốn không định xem, kết quả là nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Chào mọi người, tôi tên là Ôn Thiều Ngọc...”
Lần này không chỉ là Luật Cảnh Chi, ngay cả Luật Hạo Chi cũng ngạc nhiên nhìn sang.
“Đây là...”
Hai anh em nhìn nhau, đồng thanh nói: “Chú Ôn?”
“Sao chú Ôn lại ở Hương Thành? Oanh Oanh có đến không?” Giọng điệu Luật Cảnh Chi hiếm hoi tỏ ra sốt ruột.
Luật Hạo Chi thầm nghĩ, sao Ôn Thiều Ngọc lại còn đi tham gia cuộc thi ca hát nữa?
“Oanh Oanh không đến. Chú Ôn đến Hương Thành để tìm việc làm, là Ôn Độ bảo anh đưa chú ấy đến.”
Sắc mặt Luật Cảnh Chi không vui: “Chú Ôn đến đây từ lúc nào?”
“Đã được một thời gian rồi, sao vậy?” Đến lúc này Luật Hạo Chi mới nhận ra sắc mặt của em trai không được tốt, biết em trai đang tức giận, vì thế giải thích.
“Anh không muốn để người nhà họ Luật biết đến sự tồn tại của chú Ôn, như vậy sẽ không tốt cho chú ấy. Em cũng vậy, biết Ôn Độ ở bên này, cũng đừng chủ động đi gặp chú Ôn, tránh bị người khác biết, gây ra rắc rối không đáng có cho chú ấy.”
Luật Cảnh Chi buồn bã nói: “Em sẽ không đi tìm chú Ôn đâu.”
“Ừ, nghe hát đi, chú Ôn hát rồi kìa.”
Luật Hạo Chi vừa nói xong, quả nhiên trên màn hình tivi, Ôn Thiều Ngọc đã bắt đầu hát.
Phải nói là hắn hát rất hay.
“Không ngờ chú Ôn lại có tài năng này.”
Luật Cảnh Chi từng sống cùng Ôn Thiều Ngọc một thời gian, nên hiểu biết về hắn nhiều hơn Luật Hạo Chi.
Cậu bé giải thích: “Chú Ôn rất thích hát, cũng rất thích hát hí khúc. Chú ấy hát hí khúc rất hay, trước kia ở nhà họ Ôn, mỗi sáng chú Ôn đều hát cho em nghe một đoạn.”
Luật Hạo Chi ngạc nhiên, trầm tư nói: “Thật à!”
“Những điều mà anh không ngờ còn nhiều lắm.”
Luật Cảnh Chi tập trung nghe hát, không muốn nói chuyện với anh trai.
Cậu bé định viết thư cho Oanh Oanh, kể chuyện này cho cô bé nghe. Chắc chắn Oanh Oanh sẽ hỏi thêm nhiều về chú Ôn, như vậy cậu bé có thể tiếp tục trao đổi thư từ với cô bé.
Thế là Luật Cảnh Chi tập trung xem kỹ hơn.
Đúng lúc đó, Ôn Thiều Ngọc hát xong, ban giám khảo yêu cầu hắn hát một đoạn hí khúc, hắn vừa cất giọng, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.
“Chú Ôn hát không có tương lai đâu, nên đi diễn kịch thì hơn.”
Luật Cảnh Chi quay đầu, nghiêm túc cảnh cáo anh trai: “Anh đừng có mà làm bậy!”