“Hôm qua một cái băng cát-sét trong túi của em bị đại ca mang đi rồi, em nghĩ chắc anh ấy muốn nghe nên chuẩn bị thêm vài cái.” Hoàng Hán Thăng sợ anh trai đánh nên vội vàng giải thích.
Anh trai đánh người rất vô lý.
Hoàng Trí Minh ngắt lời: “Thôi được rồi, mày đi đi.”
"Dạ!"
Hoàng Hán Thăng nhét tiền vào túi, lại ầm thêm mấy cuộn băng cát-sét, vui vẻ rời đi.
Đến nơi, bọn họ thấy đại ca đang tựa vào xe ngủ. Người đàn ông nuôi đại ca đang gói bánh bao, và trước quầy hàng đã có khá nhiều người xếp hàng rồi, đều không phải là đàn em của anh ấy, mà là dân cư xung quanh.
Cũng đúng thôi! Tay nghề của ông chủ này rất tuyệt.
Hương vị của bánh bao chiên nước thêm xửng thứ hai.
và bánh bao súp khiến người ta nhớ mãi không quên, ăn hết một xửng, lại muốn ăn
Ôn Thiều Ngọc rất tự tin vào tay nghề của mình, nên ngày đầu tiên đã chuẩn bị rất nhiều nhân bánh bao. Hôm nay, hắn còn chuẩn bị nhiều hơn thế nữa. Trong một cái nồi đặt ba xửng hấp, mỗi xửng có sáu tầng.
Hắn gói bánh bao rất nhanh, cứ mỗi khi bánh trong xửng hấp đầu tiên bán hết, hắn lại bắt đầu gói tiếp.
Còn phải tranh thủ lật bánh bao chiên
Còn vị đại ca bên cạnh thì cứ như một kẻ vô dụng vậy.
Ai dám nghĩ như vậy?
Hỏi lại, ai dám nghĩ như vậy?
Hoàng Hán Thăng đến rất sớm, khi đến lượt mình, anh ta cố ý nói thật to: “Ông chủ, cho tôi hai xửng bánh bao và mười cái bánh bao chiên nước!”
“Chờ một chút!”
Ôn Thiều Ngọc vừa nói vừa lấy bánh bao súp, bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới và tiếp nhận việc đó.
“Để tôi làm cho.”
Nghe thấy tiếng Hoàng Hán Thăng, Tư Đồ Quang Diệu lười biếng mở mắt và bắt đầu giúp đỡ. Anh ấy ra hiệu cho Hoàng Hán Thăng sang một bên chờ mình.
Hoàng Hán Thăng không dám đi.
Bánh bao chiên nước chưa chín, bánh bao súp cũng phải đợi thêm một chút nữa, Tư đồ Quang Diệu tìm cớ để rời đi.
“Tôi ra chỗ khác hút thuốc, ở đây hút không hay!”
Ôn Thiều Ngọc không ngờ người này lại còn hút thuốc, cau mày nói: “Hút thuốc không tốt.”
Hẳn rất ghét thuốc lá.
Mặc dù loại thuốc lá này khác xa so với loại mà ông ngoại hắn từng hút, hắn vẫn thấy khó chịu.
Tư Đồ Quang Diệu để ý đến sắc mặt của hắn, ngoan ngoãn nói: “Một điếu cuối cùng, sau đó sẽ cai.” “Đi đi.”
Tư Đồ Quang Diệu đi đến một chỗ cách đó không xa, vừa đứng lại thì Hoàng Hán Thăng đến.
“Anh, đây là tiền, anh em đưa cho em trước khi ra ngoài.” Anh ta lại rút từ trong áo ra mấy cuộn băng cát-sét, kính cẩn đưa cho Tư Đồ Quang Diệu: “Đây là băng cát-sét em mới mua hôm qua, còn đây là mấy cái em mua trước đó.”
Tư Đồ Quang Diệu thấy thằng nhóc này rất hiểu chuyện.
“Tốt lắm, cậu đi đi!”
Tư Đồ Quang Diệu định quay lại, nhưng đột ngột ánh mắt anh ấy dừng lại. Trước sạp hàng của Ôn Thiều Ngọc đã tụ tập khá nhiều người, ai cũng nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hoàng Hán Thăng cũng nhìn thấy.
“Anh, anh cứ về đi, chỗ này có em trông coi là được rồi.”
Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không cần.”
Anh ấy ngồi xổm trong góc, dù sao ở đây cũng chẳng có ai.
Những người kia chắc chắn sẽ không ngờ rằng, một người quanh năm mặc áo sơ mi đen, hăm sóc bản thân kỹ lưỡng như anh ấy, lại có thể tự biến mình thành như thế này.
Cho dù anh ấy đứng trước mặt những người đó, bọn họ cũng không dám tin.
Điều mà Tư Đồ Quang Diệu không ngờ tới là người ở phía sau lại có tâm tư tinh tế như vậy, không bỏ sót bất kỳ một nghi vấn nào.
Xem ra những người dưới trướng anh ấy đều bị người khác theo dõi.
“Cậu về trước đi.”