Tư Đồ Quang Diệu bảo Hoàng Hán Thăng đi, còn mình ở lại đây trông chừng.
Anh ấy không lo lắng cho Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc là một ông chủ buôn bán, chỉ cần anh ấy không xuất hiện, không ai có thể làm gì Ôn Thiều Ngọc. Dù sao cũng có rất nhiều người đang nhìn.
Ôn Thiều Ngọc cũng nhận thấy trước sạp hàng xuất hiện không ít người lén lút, nhìn không giống người tốt lành gì. Khác hẳn với những người hôm qua.
Hắn biết chắc chắn rằng trong số những người hôm qua có người quen biết Tư Đồ Quang Diệu.
Nếu không thì làm sao có chuyện đi vệ sinh lại nhặt được hai trăm đồng? Lúc đầu hắn chỉ nghi ngờ, sau đó Tư Đồ Quang Diệu lại lấy ra một cuộn băng, hắn mới biết mình đoán không sai.
Tư Đồ Quang Diệu không quay về là có nỗi khổ.
Mà chắc hẳn đám người hôm nay là đến gây khó dễ cho Tư Đồ Quang Diệu.
Hắn vẫn bình tĩnh bán bánh bao, giả vờ như không phát hiện ra.
Đến lượt một ông già đeo kính, trông rất có học thức mua bánh bao, ông già hỏi Ôn Thiều Ngọc: “Sao em trai cậu không đến?”
“Nó có đến đây rồi.” Ôn Thiều Ngọc chỉ vào đầu mình và nói: “Mà nó ngốc quá, hôm qua tính tiền nhầm, làm tôi bị lỗ. Hôm nay tôi đuổi nó sang bên kia chơi rồi.”
Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe Ôn Thiều Ngọc chê bai em trai mình: “Người nhà chúng tôi ai cũng cao lớn, không ngờ lại có thằng em ngốc như thế. Anh em tôi đến Hương Thành nương tựa họ hàng, chỉ muốn kiếm chút sau này cưới cho thằng em ngốc một cô vợ khôn ngoan. Nếu không, sau này tôi chết rồi, chẳng có ai lo cho nó cả.”
Ông già cười ha hả nói: “Con trai cậu thì sao? Để con trai cậu nuôi nó không được à?”
“Cháu trai có tốt đến mấy cũng không bằng con ruột.” Ôn Thiều Ngọc nói đến đây, thở dài một cái: “Nhà hàng xóm ở quê tôi cũng như vậy. Nhưng trường hợp như thế hiếm lắm.”
Ông già tò mò hỏi: “Hiếm thế nào?”
Ông già mua bánh bao xong, cũng không đi mà đứng sang bên cạnh.
Ôn Thiều Ngọc thấy những người đó rõ ràng không tin, vẫn đứng đó chờ, hắn lớn tiếng nói với ông già: “Bác ơi, bác Muốn nghe thì tôi kể cho bác nghe.”
“Được!”
Ông già tỏ ra rất vui mừng.
Những người khác đang mua bánh bao cũng muốn nghe chuyện phiếm.
Ôn Thiều Ngọc bắt đầu kể.
“Hàng xóm nhà tôi có hai anh em. Cả hai đều ngang tuổi tôi, tôi gọi là anh cả và anh nhỏ. Anh cả là con của bác gái với người sinh ra đã bị tật ở chân. Sau đó bác tôi tái hôn và sinh ra anh nhỏ của tôi. Nhà nghèo, anh cả cả được vợ, nên sống chung với gia đình anh nhỏ. Anh ấy lớn hơn anh nhỏ mười mấy tuổi, được anh nhỏ chăm sóc khi về già.”
Ôn Thiều Ngọc nói với ông già: “Tôi không ngại nuôi em trai cả đời. Nhưng tôi lớn tuổi hơn em trai. Nếu lỡ tôi đi trước em trai thì ai sẽ chăm sóc cho em trai đây? Thế nên tôi phải kiếm nhiều tiền, dù thế nào cũng phải cưới vợ cho em trai.”
“Ông chủ, cậu giỏi lắm! Em trai cậu có người anh trai tốt như cậu, đó là phúc phận kiếp trước nó tu được. Bánh bao cậu làm ngon như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền để cưới vợ cho em trai.”
Ông già bị tình anh em sâu đậm của hắn làm cho cảm động Muốn chết.
Ôn Thiều Ngọc cũng đỏ hoe mắt, gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn lời chúc của bác!”
“Ông chủ, cho tôi thêm hai xửng bánh bao!”
“Được!”
Những khách hàng phía sau còn mua thêm một xửng bánh bao hoặc mấy cái bánh bao chiên nước.
Ôn Thiều Ngọc không ngờ chỉ là kể một câu chuyện thôi mà lại khiến mọi người thương cảm đến vậy. Dù câu chuyện là thật, nhưng tên kia đâu phải em ruột của hắn.