Ôn Độ đi rửa tay rồi đến giúp.
“Việc này không cần con làm, con cần làm gì thì làm đi.” Bà Ôn làm việc rất nhanh, tốc độ cũng đặc biệt nhanh.
Ôn Độ lại không đi: “Dù gì hai người làm cũng nhanh hơn một người làm mà bà.”
Cậu bắt đầu làm vỏ sủi cảo, bà Ôn liền đi làm nhân sủi cảo.
Có cậu vào phụ giúp, tốc độ của hai người thật sự rất nhanh.
Khi bánh sủi cảo gói được một nửa thì Ôn Oanh tỉnh lại, cô bé rất tự giác đi rửa nồi xả nước, ngồi trên băng ghế nhỏ nấu nước chờ nấu sủi cảo.
Bà Ôn nhìn cháu gái, lại nhìn cháu trai, bỗng nhiên nhớ tới con trai đang ở nơi khác.
“Ba con đi hát thật à?”
Bà Ôn không phải là người không sáng suốt, bà chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Con trai bà như thế nào, bà rõ ràng hơn ai hết.
Thích ca hát nhảy múa, thích điên cuồng trên sân khấu.
Cũng không biết hắn đến bên kia, có bị người khác bắt nạt hay không nữa.
Ôn Thiều Ngọc được mẹ ruột nhớ thương, đang tham gia bán kết cuộc thi.
Tư Đồ Quang Diệu giống như trợ lý của hắn, giúp hắn xách quần áo, trong tay còn cầm cái chén cho Ôn Thiều Ngọc, bên trong là nước trà đặc mang từ nhà đến đây. Còn trong miệng hắn ngậm miếng ô liu xanh.
Tư thế kia chẳng giống người đến tham gia ca hát thi đấu chút nào, ngược lại giống như đại sư kinh kịch lên sân khấu biểu diễn.
Vòng đấu này không có nhiều người như vòng đấu loại.
Vẫn là một người một bài hát.
Ôn Thiều Ngọc thử giọng, có hơi khẩn trương, quay đầu lại nói chuyện với Tư Đồ Quang Diệu để phân tán lực chú ý: “Thật ra lúc trước mỗi lần tôi ca hát đều làm thành băng ghi âm!”
“Ừ, tôi biết, anh đã nói tám trăm lần rồi.”
Gương mặt Tư Đồ Quang Diệu không chút thay đổi, còn có chút hung dữ khiến người ta sợ hãi.
Ôn Thiều Ngọc lại không nhận ra, còn đang lẩm bẩm với Tư Đồ Quang Diệu: “Đến lúc đó tôi sẽ lén gửi về cho mẹ một cuộn băng ghi âm. Nếu mẹ nghe được giọng nói của tôi, chắc chắn sẽ vô cùng kích động. Hy vọng mẹ nể tình tôi có tiền đồ, đánh tôi nhẹ nhàng một chút! Đừng bảo tôi đứng quỳ ở cửa chính, trực tiếp quỳ ở trong sân cũng được!”
Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc nhìn Ôn Thiều Ngọc.
Chuyện này cũng quá khoa trương rồi đó?
Anh ấy lớn đến từng này rồi, vậy mà chưa thấy tình huống như thế bao giờ.
“Mẹ anh không thích anh sao?” Tư Đồ Quang Diệu do dự nửa ngày mới tìm được lời nói không làm tổn thương Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc chẳng những không tức giận, còn kinh ngạc hỏi: “Ồ? Sao cậu biết?”
Dưới tình huống như vậy, chẳng lẽ không nên rất khổ sở, rất tự ti sao?
ứng của Ôn Thiều Ngọc ngược lại khiến Tư Đồ Quang Diệu nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Tôi đoán vậy.”
Tư Đồ Quang Diệu thấp giọng nói.
“Cậu đoán chính xác rồi đó. Thật ra cũng không phải mẹ tôi không thích tôi. Mà bà ấy thích con trai và con gái của tôi hơn mà thôi. Con trai của tôi rất đẹp trai đó!”
“Hồi mẹ vẫn còn nuôi tôi, tôi lớn lên không giống người ở nông thôn chút nào. Trong quá khứ còn được gọi là tiểu bạch kiểm. Đổi lại bây giờ, cũng không phải thanh danh tốt gì. Con trai tôi thì không giống vậy.”
“Nó trưởng thành cao lớn, mày rậm mắt to, ngũ quan sắc nét, đẹp trai, nhưng không ẻo lả. Qua vài năm nữa, không biết lại xuất sắc thêm đến chừng nào.”
Ôn Thiều Ngọc nhớ con trai, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng nhìn thấy con trai vào dịp tết năm nay.
“Con gái tôi cũng rất đẹp. Nó còn nhỏ, da con bé rất trắng, còn trắng và đáng yêu hơn cả gạo nếp trên đường phố. Làm cho người ta rất muốn cắn một miếng. Con gái tôi còn nói, nếu sau này tôi đi diễn phim, con bé sẽ viết kịch bản cho tôi.”