“Còn nếu tôi hát, con bé sẽ viết lời bài hát cho tôi. Nó còn nói, sau này sẽ kiếm tiền nuôi tôi. Con bé còn đẹp hơn cả anh trai nó, thừa hưởng tất cả những ưu điểm của gia đình tôi đó.”
Nói tới đây, Ôn Thiều Ngọc tiếc nuối nói: “Tôi không có ảnh gia đình. Lần này tôi kiếm được tiền, đến lúc đó bảo người mang qua cho con trai tôi, bảo con trai tôi viết thư về, gửi mấy tấm ảnh tới.”
Hắn nhớ nhà.
Tư Đồ Quang Diệu cũng đã nhìn ra.
Anh ấy không biết an ủi Ôn Thiều Ngọc như thế nào, nên nói: “Anh có muốn chụp chút ảnh về không? Ảnh ở chỗ này đều là màu sắc rực rỡ, ảnh chụp ra đều rất đẹp.”
Ôn Thiều Ngọc cũng hơi nóng lòng muốn thử, lại lo lắng tiền phí đắt, nên luyến tiếc.
Ca khúc hắn hát đều được chế tác thành băng ghi âm, sắp bán rồi. Hắn phải ăn mặc thời thượng một chút, mới giống ca sĩ đứng đắn. Đến lúc đó người nhà hắn lấy ra xem, cũng có mặt mũi, đúng không?
Lời nói của Tư Đồ Quang Diệu khiến Ôn Thiều Ngọc vô cùng hưng phấn.
Cứ như thể hắn đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng vậy.
“Ngại quá?” Ôn Thiều Ngọc kích động xoa tay, nụ cười trên khóe miệng cũng không che được, còn giả mù sa mưa nói, “Ai nha, cái này giống như Vương bà bán dưa vậy.”
“Anh hát cũng không tệ. Hơn nữa, người ta vẫn phải cho anh tiền, chẳng qua phải tham gia thi đấu mới được.” Tư Đồ Quang Diệu cũng biết giá thị trường hiện tại rất loạn.
Rất nhiều người thoạt nhìn nổi tiếng, trên thực tế căn bản cũng không kiếm được tiền.
Nếu Ôn Thiều Ngọc không vào được trận chung kết, không có nhiệt độ, lượng tiêu thụ băng ghi âm bán đi không đủ tốt, e rằng cũng không có cơ hội nổi danh.
“Tôi thấy mình càng ngày càng tự tin, tôi cũng biết tôi hát rất hay.” Ôn Thiều Ngọc trong nháy mắt tự tin lên, cảm giác khẩn trương lúc trước cũng không thấy.
Rất nhanh tuyển thủ dự thi phía trước đã xuống.
Mắt thấy đến phiên Ôn Thiều Ngọc, nhân viên công tác tới bảo hắn đi chuẩn bị.
Ôn Thiều Ngọc đứng lên, Tư Đồ Quang Diệu nói: “Đừng khẩn trương, thả lỏng trong khi thi đấu.”
“Tôi không khẩn trương.”
Ôn Thiều Ngọc nói xong liền đi.
Đợi đến bên kia, hắn cầm microphone, nghe nhân viên công tác trao đổi với mình. Người tham gia kỳ thi bán kết vẫn còn rất nhiều, sau khi đơn giản sắp xếp, sẽ chờ các tuyển thủ lên sân khấu.
Chỉ có trận chung kết cuối cùng, mới có diễn tập.
Lần này Ôn Thiều Ngọc cũng chỉ tốt hơn lần trước một chút, ít nhất hắn biết sau khi đi lên phải nói chuyện với ban giám khảo.
Vòng bán kết không có người dẫn chương trình.
Ôn Thiều Ngọc đứng ở hậu trường hơn nửa giờ, mới lên sân khấu.
“Chào các vị giám khảo, tôi tên là Ôn Thiều Ngọc. Bài hát dự thi hôm nay tôi mang đến là ‘Ngân Trang Tố Khoả’.”
Ban giám khảo cầm lấy microphone nói: “Được, mời bắt đầu biểu diễn.”
Ôn Thiều Ngọc thật sự nhớ nhà.
Tuyết rơi dày đặc ở quê nhà.
Tòa thành này, trời đổ mưa...
Cả bài hát không có một chữ tuyết, nhưng lại phác họa ra mưa phùn ở phương Nam, tuyết lớn phương Bắc bồng bềnh, cảnh đẹp trắng xóa.
Hắn đứng trong mưa phùn, nhớ quê hương tuyết rơi.
Không thể trở về, chỉ có tưởng niệm.
Ôn Thiều Ngọc hát không có kỹ xảo, chỉ có tình cảm, một giây kia khiến cho tất cả mọi người ở đây nghe đến muốn rơi lệ.
Họ cũng nhớ nhà.
Ca khúc kết thúc.
Ôn Thiều Ngọc dừng lại, hắn nhìn ban giám khảo, chờ ban giám khảo bình luận.
Giám khảo không nói chuyện, hiện trường cũng không có tiếng vỗ tay, tất cả mọi người cúi đầu, biểu cảm trên mặt cũng không tốt lắm.
Ôn Thiều Ngọc có hơi mơ hồ.
Thấy vậy, hắn biết mình không thể tiếp tục ở lại trên đài, có lẽ phải xuống dưới.
Nói không mất mát là giả.