Hắn nghe thế nào cũng cảm thấy rất có lệ.
Thời gian thi đấu rất lâu.
Đồ Tư Đồ Quang Diệu chuẩn bị cũng không ít, hai người uống chút nước, lại ăn chút đồ Ôn Thiều Ngọc chuẩn bị trước đó.
Lại vài giờ trôi qua, bán kết mới kết thúc.
“Ôn Thiều Ngọc!”
“Tôi ở đây.”
“Chúc mừng cậu, nửa tháng sau tham gia trận chung kết. Trận chung kết cần diễn tập. Cậu cần tới trước một tuần.” Nhân viên cẩn thận dặn dò xong, rồi xoay người rời đi.
Ôn Thiều Ngọc không đợi người đi xa đã nhanh chóng đứng lên nói: “Coi như xong việc. Cậu nghĩ xem, bọn họ gọi điện thoại không được à? Vì sao nhất định muốn tôi chờ ở chỗ này? Tại chỗ nói cho tôi biết có thể thăng cấp được sao? Thật lãng phí thời gian.”
Tư Đồ Quang Diệu không làm cái này, cũng không hiểu lắm.
“Trận chung kết anh định hát bài gì?” Anh ấy đổi câu hỏi, dời đi sự chú ý của Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút nói: “Tôi còn chưa biết.”
“Không biết anh còn dám nói như vậy?”
“Không thể để nghĩ sau à?”
Tư Đồ Quang Diệu luôn cảm thấy mình sẽ bị Ôn Thiều Ngọc làm cho tức chết.
Bản lĩnh của tên này cũng không phải là bình thường.
“Vết thương của cậu cũng khá ổn rồi, sao cậu còn chưa đi? Cậu muốn quỵt nợ đúng không?”
Suy nghĩ của Ôn Thiều Ngọc thay đổi chóng mặt, Tư Đồ Quang Diệu nghe nói như thế, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
“Anh muốn đuổi tôi đi?” Tư Đồ Quang Diệu hỏi.
Thật ra Ôn Thiều Ngọc không hy vọng anh ấy đi.
Con người đều là động vật quần cư, thêm một người ở bên cạnh, hắn cũng không cô đơn nữa.
Trong nhà chỉ một mình quá cô đơn.
Cũng dễ nhớ nhà.
“Cậu nghĩ đi, nếu cậu không có chỗ đi, có thể ở lại hỗ trợ tôi.” Ôn Thiều Ngọc nói xong lại không muốn nói chuyện.
Từ khoảng thời gian trước, sau khi kẻ thù của Tư Đồ Quang Diệu tìm tới cửa, Ôn Độ đều trang điểm cho Tư Đồ Quang Diệu. Ít nhất khi nhìn thấy Tư Đồ Quang Diệu, bọn họ đều cho rằng đây là em trai ngốc của hắn.
“Cho tôi làm em trai ngốc của anh, để cho những khách hàng kia đồng tình anh, giúp kiếm thêm tiền cho anh à?” Giọng nói lành lạnh chợt vang lên, Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, không ngờ anh ấy lại biết chuyện này.
Hắn có chuyện gì đều viết ở trên mặt.
Tư Đồ Quang Diệu cười lạnh: “Lúc đó nhiều người đều nghe thấy. Họ bàn tán sôi nổi, còn cố ý thảo luận trước mặt
tôi.”
Anh ấy không muốn nghe cũng không được.
Ôn Thiều Ngọc lại chẳng xấu hổ chút nào, hắn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chuyện này có tác dụng lắm đấy! Những người đó cũng không đặt sự chú ý ở trên người cậu nữa. Cậu tới thì ở bên cạnh ngủ, những người đó thấy cậu không nhận ra cậu. Tôi đang giúp cậu đấy.”
“...”
Tư Đồ Quang Diệu: “Tôi cám ơn anh!”
Ôn Thiều Ngọc cười híp mắt: “Không cần cảm ơn, đều là anh em với nhau, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu bị người khác
mang
đi được!”
“Tôi ngược lại hy vọng tôi bị người khác mang đi đó.”
Ôn Thiều Ngọc nắm chặt cổ tay Tư Đồ Quang Diệu, kích động nói, “Nếu tôi nói cho bọn họ biết thì có được tiền không?”
“Anh nói... Đm!”
Tư Đồ Quang Diệu còn chưa nói xong, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy người cách đó không xa, trong nháy mắt chửi tục.
Cách đó không xa, ở đầu hẻm có vài tên lưu manh ngồi xổm.
Có người đứng, trên lưng đeo một thanh đao, nhìn qua liền biết không dễ chọc, không ít người khi đi ngang qua đó phải đi đường vòng.
Ôn Thiều Ngọc sở dĩ quen biết những người đó, là bởi vì mấy người kia mỗi ngày đều đến quán bánh bao của hắn mua bánh bao.
“Về nhà đi.”