Thắt lưng thẳng tắp của Tư Đồ Quang Diệu trong nháy mắt liền cong xuống, lập tức từ một thanh niên kiêu ngạo tự tin, biến thành một người đàn ông bị gánh nặng cuộc sống đè bẹp.
Đương nhiên, đây là tình huống không nhìn mặt.
Vai Ôn Thiều Ngọc buông lỏng, nhìn qua cũng giống người không có khí chất, nếu hắn trà trộn trong đám người, trông vô cùng tầm thường.
Hai người bọn họ cứ như vậy đi qua đầu hẻm, những tên côn đồ kia cũng không cho bọn họ một ánh mắt. Chờ đi qua một con phố, bọn họ vẫn không thả lỏng, duy trì tư thế như vậy, trực tiếp về đến nhà.
Đợi đến khi về đến nhà, Tư Đồ Quang Diệu mới dám đứng thẳng lưng lên.
Anh ấy xoa thắt lưng sắp đau, nằm trên giường không muốn nhúc nhích.
Ôn Thiều Ngọc thay quần áo, tùy ý nấu bát mì, vào phòng thì phát hiện anh ấy đang ngủ.
Vết thương trên người Tư Đồ Quang Diệu còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa trước đó còn có vết thương ở thắt lưng, có thể chống đỡ đến khi về nhà cũng đã tốt lắm rồi.
“Tôi sẽ ăn sau.”
Hiện tại anh ấy thật sự là không nhúc nhích được.
Ôn Thiều Ngọc phát hiện tình huống không đúng, đi tới nói: “Thắt lưng cậu vẫn đau à?”
“Ừ, không phải đau bình thường.”
Ôn Thiều Ngọc trầm giọng nói: “Cậu xoay người đi.”
“Xoay người làm gì?”
Tư Đồ Quang Diệu ngoài miệng hỏi, nhưng thân thể lại rất thành thật, xoay người.
“Đau ở chỗ này?”
Ôn Thiều Ngọc lấy tay ấn eo anh ấy một cái, Tư Đồ Quang Diệu không có phòng bị, trong nháy mắt đau đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
"A..."
Đổi lại là những người khác, e rằng đã cách cái chết không xa.
Nhưng người này là Ôn Thiều Ngọc, tính tình Tư Đồ Quang Diệu đã thu liễm lại.
“Anh muốn làm gì? Muốn giết chết tôi thì có thể nói thẳng.”
“Haizz, tôi sao có thể giết chết cậu được?”
Ôn Thiều Ngọc có đôi khi cũng có tính tình quái dị, thật giống như trời sinh hắn đã biết diễn trò, những lời này nói nghe như thật, chỉ là có chút kỳ lạ.
Tư Đồ Quang Diệu cười: “Anh làm đi, giết tôi đi, nhanh lên.”
Ôn Thiều Ngọc đặt tay lên lưng anh ấy, Tư Đồ Quang Diệu hít sâu một hơi, cả người đều cảm thấy đau.
Không lâu sau, anh ấy phát hiện ra niềm vui.
Vừa đau đớn lại vui vẻ.
Lúc làm như vậy, anh ấy thật sự rất đau, nhưng cũng rất thoải mái.
Cảm giác này thật sự rất huyền diệu.
“Anh còn biết mát xa?” Tư Đồ Quang Diệu tò mò hỏi.
Ôn Thiều Ngọc kiêu ngạo hừ lạnh: “Chỗ chúng tôi sao sánh bằng nơi các cậu được. Muốn sống thì phải có thêm một kỹ năng nữa.”
“Ông ngoại tôi là thầy thuốc, nếu ở thời mấy trăm năm trước, còn có thể vào Tử Cấm Thành làm ngự y. Hai chú của tôi được kế thừa tay nghề của ông ngoại tôi. Tôi cũng mặt dày đi học theo chú của mình. Đáng tiếc, không học được bao lâu, chỉ học được chút da lông. Nhưng xử lý vấn đề của cậu thì đơn giản.”
Tư Đồ Quang Diệu không tin.
“Anh chỉnh eo tôi như vậy cũng không khỏi được đâu, là bệnh cũ.” Tư Đồ Quang Diệu nói xong, phát hiện Ôn Thiều Ngọc không lên tiếng.
Ai ngờ Ôn Thiều Ngọc mát xa cho anh ấy xong, lại đi lấy một túi da.
Hắn mở túi da ra, bên trong có không ít ngân châm.
Tư Đồ Quang Diệu biết hàng: “Anh biết châm cứu thật à?”
“Cậu nằm đi, chờ tôi giết chết cậu.”
Ôn Thiều Ngọc là người thù dai, trong tay hắn cầm ngân châm ấn vào eo Tư Đồ Quang Diệu, mà Tư Đồ Quang Diệu cũng không cần Ôn Thiều Ngọc nhắc nhở, tự mình xoay người nằm sấp.
“Đùa thôi.”
Nhỡ đâu Ôn Thiều Ngọc không chú ý, trực tiếp đâm nhầm chỗ thì người chịu đau chỉ có anh ấy thôi.
“Trước kia thắt lưng này của cậu có phải đã từng bị thương không?” Ôn Thiều Ngọc đột nhiên hỏi.