Tư Đồ Quang Diệu cười khẽ: “Thế này mà anh còn dám nói với tôi, anh chỉ học cơ bản à?”
“Kiến thức trung y cao siêu sâu sắc, học cả đời cũng không học được nhiều lắm, rất nhiều người cũng chỉ học được chút da lông mà thôi. Tôi không so với người ta được.”
Tuy Ôn Thiều Ngọc không học được những thứ đứng đắn, nhưng những nghề xung quanh, cái gì hắn cũng có thể học được chút ít.
“Anh thật khiêm tốn.” Tư Đồ Quang Diệu nằm sấp xuống.
Ôn Thiều Ngọc vừa nói chuyện với anh ấy, vừa cầm châm trong tay đâm xuống.
“Nếu sau này cậu trở về, thì đi tìm bác sĩ trung y điều trị sớm đi. Nếu không sau này vợ cậu nhất định sẽ chạy theo người khác.” Ôn Thiều Ngọc còn chưa dứt lời, Tư Đồ Quang Diệu đã chửi tục.
“Đm nhà anh!”
Ôn Thiều Ngọc tát một cái vào đầu anh ấy, lớn tiếng nói: “Đừng nhúc nhích, đang châm cứu đó!”
Tư Đồ Quang Diệu trong nháy mắt bị trấn áp.
“Tôi bảo, có phải anh ước gì tôi bị cắm sừng đúng không?”
Ôn Thiều Ngọc khó hiểu hỏi, “Tôi đang ăn ngay nói thật mà. Nếu cậu không được, về sau cưới vợ thế nào? Cậu cưới người ta về để chà đạp người ta à? Để cho người ta thủ tiết ư?”
Ôn Thiều Ngọc nói chuyện thật sự dễ khiến cho người ta tức điên.
Nhưng Tư Đồ Quang Diệu vẫn còn đang châm cứu, không thể động đậy.
Anh ấy sắp bị Ôn Thiều Ngọc chọc cho tức chết rồi.
“Anh trai, anh cảm thấy tôi là loại phế vật này à?”
“Tôi là một nửa bác sĩ, cậu cảm thấy tôi nên nói cái gì? Có phải vừa rồi tôi biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng? Cái eo này của cậu mà không chịu chữa trị, chẳng lẽ cậu đợi vợ cậu ngủ với...”
“Tôi trị!”
Tư Đồ Quang Diệu thật sự sợ Ôn Thiều Ngọc rồi, anh ấy cắn răng phun ra hai chữ cắt đứt lời Ôn Thiều Ngọc.
Anh ấy thật sự không muốn nghe Ôn Thiều Ngọc lặp đi lặp lại chuyện mình là phế vật nữa.
Thật kinh khủng.
May mà Ôn Thiều Ngọc không làm bác sĩ, nếu không với cái miệng này, e rằng có thể bị người ta đánh gãy chân.
“Cậu thành thật nằm sấp xuống, không được lộn xộn!”
Ôn Thiều Ngọc nói xong thì đi ra ngoài.
Tư Đồ Quang Diệu không hiểu, hắn đi ra ngoài làm gì?
Ai biết chưa đến một phút đồng hồ, Ôn Thiều Ngọc đã trở lại, hắn ôm bát lớn, ngồi ở trước bàn nghiêm túc bắt đầu ăn mì.
“Mì nguội rồi.”
Ôn Thiều Ngọc còn ghét bỏ.
Mặc dù mì đã nguội, nhưng vẫn chưa lạnh hoàn toàn, lúc này ăn càng ngon.
Ôn Thiều Ngọc ăn rất ngon.
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy mình cũng là một người có ý chí rất mạnh, ai biết sau khi gặp Ôn Thiều Ngọc, ý chí của anh ấy như thể bị mất đi lúc nào không hay, bất cứ lúc nào cũng nhảy nhót bên bờ sụp đổ.
“Còn bao lâu nữa thì được?”
Tư Đồ Quang Diệu rầu rĩ hỏi.
Ôn Thiều Ngọc nhìn đồng hồ nói: “Còn sớm mà.”
“Vậy là bao lâu?”
“Nửa giờ!”
Tư Đồ Quang Diệu chưa bao giờ cảm thấy nửa giờ lại gian nan như vậy.
Anh ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc ăn xong một bát mì, lại đứng dậy múc nửa bát mì trở về.
“Sau này anh phải làm ca sĩ, không thể ăn thành một tên mập được. Anh nhìn ca sĩ trên tivi kìa, bọn họ đều không mập. Người ta rất tuấn tú tiêu sái đó.”
Tư Đồ Quang Diệu rất uyển chuyển nói cho Ôn Thiều Ngọc, bảo hắn đừng ăn nữa.
Ôn Thiều Ngọc lại nói: “Tôi trời sinh ăn không béo, mặc kệ ăn bao nhiêu, hơn nữa càng ngày càng gầy. Mấy năm nay, điều kiện nhà chúng tôi tốt hơn nhiều.”
“Con trai tôi lấy một con dê về, bữa nào tôi cũng được ăn thịt. Ngay cả con gái tôi cũng béo lên, khuôn mặt mũm mĩm, sức khoẻ mẹ tôi cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng có thịt.”